Nếu chỉ là ma vật nho nhỏ thì Nhan Trăn còn có thể đối phó. Chỉ sợ là tự dưng xuất hiện một đại ma cấp SS, vậy ngay cả cơ hội chạy trốn cậu cũng không có.
“Tôi dẫn cậu đi tìn Hộ Hồng Triết trước nhé?” Nhan Trăn có chút ác ý nghĩ, xem bạn học Tiểu Hộ có thể liếc một cái đã nhận ra bé thỏ mà mình nhớ mãi không quên hay không.
Bạch Tiểu Miên có chút do dự.
“Không muốn thì thôi.” Nhan Trăn nói, “Nhưng cậu cũng phải suy nghĩ lại, không thể ở trong nhà cậu ấy mãi được.”
Bạch Tiểu Miên ghé vào tai Nhan Trăn nói nhỏ: “Thực ra tau muốn về nhà.”
Trước đó y tưởng Hộ Hồng Triết là người bản địa nên mới một lòng một dạ muốn báo ân.
Nhưng ở nơi này, y không quen thuộc không hiểu biết, không núi không cây không rừng, nói gì đến báo ân chứ.
Nhan Trăn nói: “Vậy nhà cậu ở đâu? Tôi đưa cậu về?”
Bạch Tiểu Miên: “Nhà tôi ở… A phải ha, nhà tôi ở ở đâu?”
Nhan Trăn: “…”
Bạch Tiểu Miên là một khuê tú chưa từng rời khỏi nhà chính hiệu.
Có một lần hắn xuống núi, đi mãi mà không thể hoá hình người, một con thỏ chạy hổn hển dưới chân núi, suýt nữa đã bị mấy người bán thỏ bắt được.
Vậy nên y càng kiên định rằng dưới núi chính là đầm rồng hang hổ, thỏ tinh bọn họ xuống núi chỉ là lấy bánh bao ném chó. Chính vì không muốn ra cửa, ngày ngày sống tiêu dao trên núi, tất nhiên cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-lam-nguyet-lao-cho-yeu-quai/2360016/quyen-3-chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.