Bạch Tiểu Miên vẫn đến tìm Hộ Hồng Triết mỗi ngày.
“Tôi nghĩ sẽ vẽ thành một tập nối liền luôn.” Hộ Hồng Triết vung cọ trên giấy vẽ. “Sau đó cầm đi dự thi, cậu thấy sao?”
“Cũng được.” Bạch Tiểu Miên duy trì tư thế nâng cằm khiến y nhìn càng đáng yêu hơn, trên người tự mang một loại khí tràng ngây thơ đơn thuần, cả phòng vẽ tranh vì y mà cũng trở nên ấm áp lãng mạn hơn. “Cậu nhất định có thể đoạt giải.”
“Tin tôi đến vậy cơ à?” Hộ Hồng Triết cười nói, “Nếu như đoạt giải, phần thường nhất định sẽ chia sẽ với cậu.”
“Ngày nghỉ thật tốt, chỗ này chỉ có hai ta thường lui đến.” Hộ Hồng Triết thả cọ vẽ xuống, “Giờ trong trường hẳn cũng ít người hơn, có muốn ra ngoài dạo chút không?”
Bạach Tiểu Miên không nghĩ đến hẹn hò, đương nhiên là vui vẻ đồng ý: “Được.”
“Tôi dạy cậu chơi bóng nhé.”
Tháng mười sẽ có một đại hội thi đấu bóng rổ giữa các học viện trong trường, Hộ Hồng Triết cũng sẽ tham gia, nhưng đội của cậu toàn mấy tên lười, thích thì luyện không thì thôi.
“Nhưng tôi thấp lắm.” Bạch Tiểu Miên lúc thường cũng có thể chạy nhảy, nhưng loại vận động như chơi bóng thì chưa tập bao giơg, rất không tự tin.
“Không sao đâu, vóc dáng ra sao không quan trọng.” Hộ Hồng Triết cũng chỉ muốn nhân cơ hội động chạm chút chút, đồng thời khoe ra mặt đẹp trai ngầu lòi của mình thôi.
Một mũi tên trúng hai con nhạn.
Dạy gần hai mươi phút, không ngờ Bạch Tiểu Miên lại có năng lực học tập nghịch thiên. Hộ Hồng Triết vẫy cánh tay: “Nào, bây giờ cậu thử đột phá người cản ném bóng vào rổ xem?”
Bạch Tiểu Miên lập tức lắc đầu: “Không được không được, sợ là tôi không nhảy tới.”
“Không sao, chúng ta chơi vui thôi mà.”
Dưới sự cổ vũ của Hộ Hồng Triết, Bạch Tiểu Miên bắt đầu phát động tiến công.
“Nhưng tôi cũng không nhường ——” Hộ Hồng Triết vừa định tỏ rõ lập trường của mình, chỉ thấy một đạo thân ảnh loé lên, vóc dáng nhỏ nhắn ôm bóng nhảy lên ném vào rổ.
Động tác tiêu sái, hoàn toàn dứt khoát.
Hộ Hồng Triết nghe thấy tiếng cằm mình rơi xuống đất.
“Cậu giỏi vậy mà, không nhìn ra là lần đầu tiên chơi luôn.”
Kế hoạch của Hộ Hồng Triết tuyên bố phá sản, nhưng mặt ngoài đều làm như mọi thứ đều trong tầm tay. Bạch Tiểu Miên mệt đến đỏ bừng mặt: “Chơi vui, nhưng mệt quá.”
“Cậu cứ nhảy kiểu đoa, đương nhiên sẽ mệt.” Hộ Hồng Triết nói, “Cẩn thận tổn thương đến cơ, thôi không chơi nữa.”
Yêu quái thì sao đau cơ được. Bạch Tiểu Miên vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
“Tôi đi mua nước, cậu đứng đây chờ nhé.” Hộ Hồng Triết đôi lúc sẽ tận lực quên đi việc bản thân có lẽ kém tuổi Bạch Tiểu Miên, nỗ lực làm người dẫn dắt.
Lúc cậu chạy chậm trở về, Bạch Tiểu Miên đã nằm trên ghế dài ngủ mất, cong người co chân, dường như đang sợ lạnh.
“Sao lại ngủ ở đây thế này, Tiểu Miên?”
Hộ Hồng Triết cúi đầu nhìn, nhẹ nhàng thổi hàng mi của y, mà Bạch Tiểu Miên vẫn cứ ngủ như chết.
Cậu lôi áo khoác từ trong ba lô ra đắp cho Bạch Tiểu Miên, suy nghĩ một hồi, lại lấy một cây bút màu, giật nắp.
Đến khi Bạch Tiểu Miên tỉnh lại, cảm thấy trên trán mình đang dán gì đó, chạm lên thì thấy là một miếng băng gô.
“Ai viết lên đây vậy.” Hộ Hồng Triết nói, “Vừa tới đã thấy rồi.”
“Ấy?” Bạch Tiểu Miên tò mò mở to mắt, muốn kéo miếng băng gô xuống, lại bị Hộ Hồng Triết ngăn cản.
“Kệ đi, nhìn vẫn rất đẹp.”
“Thật không?” Bạch Tiểu Miên cười hỏi.
“Chắc là có người muốn cho cậu sự bất ngờ.” Hộ Hồng Triết nói, “Chúng ta về trước đi.”
Bọn họ đi một trước một sau, đèn đường kéo dài hai cái bóng. Hộ Hồng Triết hỏi: “Tiểu Miên, nếu có người nói thích cậu, cậu sẽ làm gì?”
“Hả?” Bạch Tiểu Miên đang muốn nói thỏ cái sao, may mà kịp thời sửa miệng, “Con gái sao?”
“Nếu không phải nữ mà là nam thì sao?”
Thỏ đực! Vậy thì hơi khó tiếp thu, Bạch Tiểu Miên nói: “Sao có chuyện ấy được?”
Hộ Hồng Triết há miệng muốn nói gì đó, song lại giống như bị tổn thương, lắc lắc đầu: “Thôi, hỏi cái này làm gì chứ, là do tôi buồn chán hỏi chơi thôi.”
Bạch Tiểu Miên nghiêm túc giải thích: “Đấy là không đúng…”
Hộ Hồng Triết nói: “Gì mà không đúng? Hai người tình cờ gặp nhau, sau đó bị đối phương hấp dẫn, chẳng lẽ lại là sai sao?”
Hộ Hồng Triết sao đột nhiên lại kỳ lạ thế, Bạch Tiểu Miên sờ sờ tóc: “Nhưng mà đực… nam nữ cùng nhau mới hợp lẽ thường mà?”
“Coi là vậy đi.” Hộ Hồng Triết nhẹ nhàng cười, “Nhưng Tiểu Miên à, cậu tin không, trên thế giới này thực sự cũng có nam gặp nam nhất kiến chung tình đấy.”
Bạch Tiểu Miên vẫn thấy lời cậu không đúng, nhưng Hộ Hồng Triết nói vậy thì đương nhiên có đạo lý của riêng cậu, hơn nữa cũng rất chân thành, y nên tôn trọng.
“Giống như dù cậu là nam những vẫn thích cỏ bốn lá, nam thích nam cũng đâu phải là sai trái gì, đúng không?” Hộ Hồng Triết có rất nhiều lời muốn nói mà lại không thể nói thẳng ra, chỉ đành quanh co lòng vòng tỏ rõ cõi lòng.
Mà nghe được lời này, Bạch Tiểu Miên lại thấy cậu nói năng lộn xộn: Hai chuyện này so sánh kiểu gì thế, thỏ thích ăn cỏ là chuyện tất nhiên cơ mà!
Dù hôm nay có chút tranh chấp nho nhỏ nhưng chưa đủ để ảnh hưởng đến tâm tình của Bạch Tiểu Miên, lúc y tạm biệt Hộ Hồng Triết, vừa quay đầy đã thấy Nhan Trăn và Nguyên Hoa đang dắt tay nhau tản bộ.
“Tiểu Miên.” Nhan Trăn gọi y đến, thấy vật trên trán y thì cười. “Cái gì thế này?”
“À, cái này..” Bạch Tiểu Miên kéo băng gô xuống, dán lâu rồi nên lúc lột ra có chút đau, vẫn dính chặt vào trán. “Không biết là ai dán lên trán tôi…”
“Ồ.” Nhan Trăn kinh ngạc reo lên, chọc chọc trán y, muốn cười nhưng lại nhịn xuống.
“Hả? Sao thế?” Bạch Tiểu Miên lấy gương nhỏ ra tự soi.
Vừa nhìn thấy đến chính y cũng sợ ngây người.
Trên tấm băng gô dán ở trán y, vừa vặn đủ chỗ cho bốn chữ Hán được viết rất nắn nót, tách ra từng chữ hay hợp lại thành một câu, y đều đọc hiểu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]