So với con trai đang hồn vía lên mây, Nhan Vận Lam xốc lại tinh thần dành nửa buổi tối để suy nghĩ xem có nên kéo Nhan Trăn vào cái hố này hay không.
Bản thân bà lần này không thể chối bỏ được trách nhiệm được. Nhưng bà cũng không muốn Nhan Trăn dấn thân vào quá sâu, dù hiện tại cậu đã bị liên lụy rồi.
Nhan Trăn cũng không đồng ý để bà tham dự điều tra mà chính mình lại đứng nhìn được.
Nhan Vận Lam đau đầu, lựa chọn duy nhất là hai mẹ con cùng nhau tiến lên.
Nếu không thể né tránh, vậy chỉ còn cách là khiến năng lực Nhan Trăn nhanh chóng tăng lên.
Trước khi ngủ, bà tới gõ cửa phòng Nhan Trăn: “Trăn Trăn, con ngủ chưa? Chúng ta nói chuyện một lát? Mẹ vào nhé?”
Nhan Trăn ở trong phòng hốt hoảng la lên: “Mẹ! Chờ chút!”
Con cái lớn rồi, có bí mật nhỏ của mình rồi, Nhan Vận Lam biểu thị tuyệt đối tôn trọng, sau đó đứng ở hành lang suy ngẫm nhân sinh.
Tuổi trẻ a.
Qua vài phút sau, Nhan Trăn hé cánh cửa ra một đoạn nhỏ, ló ra nửa cái đầu, chớp chớp mắt: “Mẹ, vào được rồi.”
Bộ dạng chột dạ khi làm chuyện xấu có muốn giấu cũng không được, Nhan Vận Lam cười thầm trong lòng, không nhịn được cảm thán: Ôi thanh xuân…
Cửa sổ mở rộng, gió không ngừng thổi vào phòng.
Nhan Vận Lam cố ý hỏi: “Hôm nay nhiệt độ hạ thấp, gió cũng lớn mà con còn mở cửa sổ, không thấy lạnh sao?”
Nhan Trăn hận không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-lam-nguyet-lao-cho-yeu-quai/2359991/quyen-3-chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.