Đói.
Chỉ một từ thôi đã triệt tiêu phần lớn dục vọng của Hộ Hồng Triết, đồng thời cũng khiến cậu không nhịn được cười, nằm nhoài trên người Bạch Tiểu Miên cười phá lên.
Cậu véo lấy mặt Bạch Tiểu Miên vò lấy vò để, vừa buồn cười vừa lên án: “Cậu rốt cuộc là muốn thế nào hả?”
Bạch Tiểu Miên bị cậu tàn nhẫn dày vò cái mặt mới dần dần tỉnh lại, hai mắt lim dim hỏi: “Hả? Sao thế? Chúng ta về tới chưa?”
Hộ Hồng Triết thở dài: “Sắp đến rồi.”
Bạch Tiểu Miên: “?”
Tại sao lại thở dài?
Hộ Hồng Triết chợt nhớ tới thầy dạy vẽ trước kia của mình luôn mang theo một bức tranh bên người, người khác ra giá cao bao nhiêu cũng không bán.
Sau đó cậu mới biết, người trong tranh là cô gái mà thầy yêu nhưng không có được.
Thầy là một hoạ sĩ nổi tiếng ở H thị, nhưng hai chân bị tàn tật không thể đứng dậy. Thầy vẫn luôn mến cô gái thanh mai trúc mã của mình, lại vì tự ti mà không dám biểu lộ nỗi lòng, mãi đến khi cô gái kết hôn, sau đó mất vì bệnh tật.
Lúc Hộ Hồng Triết nghe được câu chuyện này liền quyết tâm không bao giờ muốn làm người như vậy.
Không biết tạo cơ hội, há miệng chờ sung khiến đôi bên đều bỏ lỡ.
Tuy rằng cậu có sốt ruột nhưng cũng không thể lỗ mãng. Bạch Tiểu Miên quá vô tư, hoàn toàn không hiểu thế nào là yêu, nếu cứ tùy tiên xông xáo, nói không chừng còn phản tác dụng.
Hộ Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-ngay-lam-nguyet-lao-cho-yeu-quai/2359989/quyen-3-chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.