Sáng sớm hôm sau, Mạc Tố Viện nấu xong cháo đậu đỏ thì rán bánh mật[1], lúc Tạ Mạnh đến liền được nhận một cái ôm cực kì nồng nhiệt.
[1] Bánh mật (còn gọi là bánh gạo): một loại bánh của TQ thường ăn vào dịp năm mới.
“Cảm giác con càng ngày càng cao.” Mạc Tố Viện cười nói, “Ở Bắc Kinh có vất vả không?”
Quý Khâm Dương nhặt khối bánh mật nhét vào miệng, hàm hồ bảo: “Mẹ, sao cứ thấy ai bằng tuổi con thì mẹ đều khen con nhà người ta cao thế, bộ con mẹ lùn lắm hả?”
Mạc Tố Viện mắng hắn: “Mẹ nói con lùn lúc nào?”
Tạ Mạnh cũng cười: “Trông cô cũng trẻ đẹp lắm ạ.”
“Ôi trời.” Mạc Tố Viện che mặt, “Đứa nhóc này thật biết ăn nói.”
Năm ngoái Quý Sơn Dung vừa đi leo núi, mang về một đống đá hình dạng kì quái. Hiện tại những lúc rảnh rỗi không có gì làm, ông sẽ loay hoay với đống đá, vẽ tranh viết chữ trên mặt đá xong thì tự mình cất đi hoặc đem tặng người khác.
Mạc Tố Viện mua giấy đỏ, chia cho Quý Khâm Dương và Quý Sơn Dung để cả hai cùng viết câu đối.
“Cứ thế viết luôn á?” Tạ Mạnh không thạo việc, chỉ có thể đứng cạnh nhìn, “Không cần tìm hiểu một chút ư?”
Quý Khâm Dương mài mực: “Tìm hiểu gì chứ?”
Tạ Mạnh cũng không xác định lắm: “…Xem xem người ta viết thế nào?”
Quý Khâm Dương xắn tay áo lên, chọn cỡ bút lông: “Viết câu đối rất đơn giản, cứ đối sao cho may mắn là được rồi.” Hắn liếc Tạ Mạnh một cái, “Em giúp anh mài mực nhé?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nam-qua/1216536/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.