Lục Hoà không nhớ rõ mình đã về phòng như thế nào.
Cậu chỉ nhớ lúc đó mình đã dựa vào trong ngực của sếp, toàn thân như rút sạch sức lực, mềm nhũn tựa vào trong vòng tay của đối phương, giống như một con cá mắc cạn, vừa bất lực lại vừa mông lung.
Cuối cùng, có lẽ là sếp đã bế cậu trở về phòng. Trong phòng, cậu được đặt lên giường một cách dịu dàng, trong lúc mơ mơ màng màng dường như đã trông thấy được trong mắt của cấp trên hiện lên một loại cảm xúc rối rắm khó tả.
Mâu thuẫn, thâm tình, nhưng lại như có gì đó đè nén, kiềm chế lại.
Sau cùng, sếp chống tay vào mép giường mà nhìn cậu rất lâu, nói một câu mà cậu nghe không hiểu rồi rốt cuộc vẫn rời đi, trước khi đi còn giúp cậu khép cửa phòng lại.
Ly nước mật ong ấm kia cuối cùng vẫn không kịp đưa ra, cậu nằm trên giường, ánh mắt mông lung nhớ lại câu nói cuối cùng trước khi đi của sếp.
"Nếu như hôm nay chúng ta đều hoàn toàn tỉnh táo thì tốt biết mấy."
Lục Hòa đã suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không thể hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy.
Tại sao sếp lại nói như vậy? Lẽ nào lúc đó hai người bọn họ đều không tỉnh táo sao?
Nếu thực sự tỉnh táo, thì cấp trên sẽ làm gì với cậu?
Vì sao lại hy vọng tỉnh táo cơ chứ?
Mỗi lần nhớ lại ánh mắt sáng rực của sếp khi chống tay bên người cậu, đầu óc Lục Hòa cứ như đột nhiên bị ngắt điện, hoàn toàn không thể suy nghĩ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nam-cap-tren-nuoi-duong-tieu-thieu-gia-sau-do-tu-minh-be-cong/4683357/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.