Lục Hòa không còn trốn tránh sếp nữa. Nếu sếp đã nói rõ là hiện tại không có người yêu, vậy Lục Hòa cũng tự thuyết phục bản thân rằng, thứ tình cảm mà cậu dành cho cấp trên cũng chỉ là một chút ỷ lại mà thôi.
Sếp không có người yêu, vì vậy những sự phụ thuộc của cậu vào sếp cũng không quá đáng xấu hổ. Cậu đã nghĩ như vậy.
Thực ra, ngay cả bản thân Lục Hoà cũng không thể nói rõ được mình đang có tình cảm gì với sếp lúc này. Cậu cảm thấy mình nên coi sếp như một người anh trai đáng tin cậy để dựa vào. Nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, lại thấy hình như không đúng lắm.
Còn tình cảm của sếp dành cho cậu là gì, cậu lại càng không thể hiểu nổi.
Từ nhỏ đến lớn, thứ tình cảm mà cậu tiếp xúc nhiều nhất là sự yêu thương của gia đình và sự thiên vị của bạn bè. Định nghĩa của cậu về tình cảm quá mơ hồ.
Cha mẹ yêu thương cậu, cậu biết đó là tình thân. Anh trai chiều chuộng cậu, cậu biết đó là tình anh em. Bạn bè thiên vị cậu, cậu biết đó là tình bạn.
Lục tiểu thiếu gia trong suốt 22 năm qua vẫn luôn sống kín đáo, vùi đầu vào nghiên cứu thứ mình yêu thích, không giao du rộng rãi, lại càng hiếm khi tiếp xúc với cảm tình nào khác ngoài mấy loại cơ bản đó.
Cho đến một ngày, cậu gặp được Cố Cảnh. Khi ấy, cậu mới phát hiện ra, mấy kiểu tình cảm ở trên, cho dù có gom hết lại cũng không đủ để hình dung được cảm xúc hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-nam-cap-tren-nuoi-duong-tieu-thieu-gia-sau-do-tu-minh-be-cong/4683356/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.