“Lời nguyền từ đầu đến? Rốt cuộc là ai đang nói năng bậy bạ! Nếu như để trẫm nghe thấy những lời bàn luận hoang đường này nữa thì cắt lưỡi những người truyền tin đồn này đi. Truyền lệnh xuống, bất luận là triều thần hay bách tính, không được phép lén lút nghị luận chuyện này. Cái chết của công chúa Nhã Lan, trẫm thấy có chút kỳ lạ, chuyện này còn phải điều tra lại.”
Sứ thần nơm nớp lo sợ gật đầu lui xuống.
Lý Mặc nắm chặt nắm đấm, đập mạnh: “Hoang đường, Lý Hân nàng sao có thể nguyền rủa chính mình được chứ, nhưng thực sự là nàng đã chết rồi sao?”
Hắn ta lấy tay day day giữa trán, trong lòng càng ngày càng cảm thấy hoài nghi.
Một người như thế, nếu như dễ dàng chết thì là chuyện quá kỳ lạ.
Dù sao thì thật sự là nàng từng chết qua một lần, đều có thể chuyển thể trọng sinh, sống nương nhờ vào thân thể của người khác.
Sinh mệnh ngoan cường như thế, sao có thể dễ dàng ngã vào một cái giếng nước của Thịnh Khang mà chết chứ, Đúng lúc Lý Mặc đang muốn bí mật tập hợp nhân thủ, định phải một đạo nhân mã, lén lút đi về phía Thịnh Khang điều tra rõ chân tưởng.
Thì lại có một thị vệ vội vàng chạy vào nói: “Bệ hạ, vừa nãy ở cửa cung có một mũi tên bắn đến. Cố định một bức thư lên cửa, hơn nữa đuôi mũi tên có một cái nhẫn trên bức thư viết là bệ hạ thân mến.”
Lý Mặc nhíu chặt lông mày: “Ồ, còn có chuyện như vậy? Có biết được đối phương có thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139324/chuong-1521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.