Bài thơ này cũng có chút kỳ lạ, nếu như Triệu Khương Lan bị ép đến bất lực thì nhất định sẽ viết lên thư.
Dựa theo lý thuyết mà nói, đoạn đầu đã đủ để nói về cản ngộ của nàng rồi.
Vì sao lại viết thêm một bài thơ đau khổ triền miên này khiến cho người ta có suy nghĩ sâu xa chứ?
Chẳng lẽ, bài thơ này có chỗ không bình thường…
Lý Mặc nghi ngờ xem lời bài thơ, thậm chí còn đọc nhỏ ra tiếng.
Đột nhiên, hắn nhớ đến cái gì đó, lập tức viết hết chú âm của cả bài thơ ra.
Mỗi chữ đều đánh dấu thanh mẫu và vận mẫu, sau đó ghép lại với nhau…
Quả nhiên hắn đoán không sai, bài thơ này thật sự giấu huyền cơ.
Trong bài thơ Triệu Khương Lan dùng cách chủ âm phiên thiết, hơn nữa bọn họ còn từng cùng nhau nói qua!
Một khi bọn họ gặp nguy hiểm, muốn tránh tai mắt của người khác để truyền tin tức, không cho người khác biết thì sử dụng cách thức này để giấu những lời muốn nói với đối phương vào những câu thơ nhìn có vẻ không có gì khác thường này.
Nhưng trên thực tế, chờ đến khi ghép phiên âm xong thì có thể biết được chân tướng rồi. Lý Mặc dùng nửa tiếng để tổng kết lại một lần nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy những ám hiệu mà Triệu Khương Lan cho mình.
Thành Dương Kiều, dưới chân núi Dương Kiều, rừng hoa đào, trăm mẫu đất canh tác, nông trang, chùa miếu…
Hắn ta đứng dậy soạt một cái.
Triệu Khương Lan bị người ta bắt cóc đi rồi! Chẳng trách Triệu Khương Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139325/chuong-1522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.