"Có chuyện gì xảy ra vậy, nàng bị thương à, là do ai làm?"
Sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên lập tức trở nên lạnh lẽo như băng.
Hắn còn nhớ rõ Triệu Khương Lan dẫn hắn đến một nơi nào đó để tạm thời dừng chân.
Chỉ là sau khi hắn uống thuốc thì cơ bản là không còn ý thức nữa, chẳng lẽ sau đó bọn họ gặp phải thích khách đuổi giết?
"Đây chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, huynh không cần quan tâm đầu. Vết thương sau lưng huynh còn nghiêm trọng hơn, chắc chắn sẽ để lại sẹo, hơn nữa cũng sẽ đau rất lâu."
Triệu Khương Lan đau lòng sờ lên vai của hắn, vành mắt đã có chút ửng đỏ.
Mộ Dung Bắc Uyên vươn tay ra nắm lấy tay của nàng, đưa lên bên môi mình hôn một cái.
"Đã xảy ra chuyện gì, nói cho ta biết được chứ?"
Nàng biết nếu không nói thì chắc chắn Mộ Dung Bắc Uyên sẽ suy nghĩ không thôi, nên bèn lừa hắn.
"Sau khi hai chúng ta dừng lại ở nhà trọ kia không lâu thì Mai Hương đã tìm được chúng ta, ai ngờ lại có ba bốn tên lưu manh tới."
Triệu Khương Lan không dám nói mười mấy người, nên cố gắng giảm số lượng xuống thấp một chút.
"May là có hai nhân sĩ giang hồ đi ngang qua nhà trọ đó, nhìn thấy tình cảnh của chúng ta thì không đành lòng nên ra tay giúp đỡ, Mai Hương và bọn họ cùng nhau xử lý hết những người kia.
Mộ Dung Bắc Uyên đã tin, cùng nàng mười ngón tay đan xen, nắm rất chặt.
"Đồng ý với ta, sau này không được để bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138177/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.