Người hỏi nghe vậy có chút không phục.
“Sau khi chủ thượng của chúng ta qua đời, Vị Ương cũng vẫn chậm chạp không hề lập tân hoàng hậu. Tất cả mọi người đều nói, trong lòng bệ hạ vẫn luôn nhớ mong nương nương nên mới không muốn nạp nữ nhân bên cạnh làm thê”.
Mai Hương nhắm mắt lại hừ một tiếng: “Vậy thì có làm sao, người đừng có quên, năm đó cũng chính là bệ hạ ban chết cho chủ thượng”
Đi được nửa đường, bọn họ gặp được người của vương phủ tới tìm. Chu Khiết giục ngựa đi tới phía trước, thấy vẻ mặt Mai Hương vui mừng. “Vương gia Vương phi đâu rồi?”
Triệu Khương Lan vén màn xe ra: “Quản gia Chu, bổn cung và vương gia đều ổn, không cần lo lång.”
Chu Khiết nhìn thấy cánh tay nàng có một mảng đỏ, không khỏi cao giọng nói. “Vương phi, người bị thương rồi!”
Triệu Khương Lan có chút dở khóc dở cười, Mai Hương ở bên ngoài bị thương thành ra như vậy hắn còn chưa nhìn đến, chút thương tích này của nàng có là gì chứ?
Huống hồ Mộ Dung Bắc Uyên còn đang bất tỉnh nhân sự ở bên trong.
Dựa theo lý do thoái thác đã chuẩn bị sẵn, Mai Hương giải thích nói: “Nô tỳ may mắn tìm được vương gia và vương phi, nhưng không may lại đụng phải đảm giết người. Vốn dĩ là không đấu lại được, không ngờ lại gặp được hai vị nữ hiệp trợ giúp, cùng nhau giết hết những người đó.”
Chu Khiết nhìn về hai nữ tử có dung mạo bình thường ở bên cạnh Mai Hương, rõ ràng nhìn gầy yếu trắng nõn, không thể ngờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138176/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.