Hoàng hậu bèn ném cho ma ma phía sau một ánh mắt, ma ma cung kính lui ra. Bà ta hiểu rất rõ, chỉ cần bà ta làm tốt chuyện kia, nhất định Hoàng hậu sẽ trọng thưởng bà ta.
Chỉ cần làm xong chuyện đó, Thái tử và Phượng Khương Trần sẽ mắc tội chết là mưu hại Hoàng thượng.
Đến lúc đó, dù Cửu Hoàng thúc có ra mặt, thì hắn cũng không bảo vệ được họ!
“Con ta, con đang có chuyện gì vậy?” Hoàng hậu tiến lên ôm An Yên Công chúa vào trong lòng, vẻ mặt đau xót.
“Mẫu hậu…”
An Yên Công chúa nức nức nở nở kể lại lời đồn đãi trong hoàng thành kia, chọn lời khói nghe nhất mà nói cho Hoàng hậu. Hoàng hậu càng nghe, vẻ mặt càng khó coi, may mà lý trí bà ta vẫn còn, nên bà ta áp chế tức giận. Hoàng hậu để lộ ra một nụ cười thản nhiên.
“Con ta đừng khóc, con chính là công chúa của Đông Lăng, tôn quý vô cùng, sao phải tự so mình với một ả dân đen. Nàng ta có ưu quốc ưu dân hơn nữa cũng không thay đổi được xuất thân đê tiện đó của nàng ta!” Hoàng hậu không hề che giấu sự khinh miệt và chán ghét dành cho Phượng Khương Trần.
“Mẫu hậu, con không cam lòng, con không cam lòng. Ả dựa vào đây mà có được thanh danh tốt như vậy? Rõ ràng là Phượng Khương Trần muốn lợi dụng ván bài kiếm tiền, rõ ràng ả đang tụ chúng đánh bạc. Căn bản là mấy người đó không có mắt nhìn, chuyện nào cũng nói là ả tốt, vậy thật sự hơi quá đáng! Mẫu hậu, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612845/chuong-958.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.