Ván cược này có liên quan đến lợi ích người khác cũng chỉ là tạm thời, mà bọn họ nói chuyện thay cho Phượng Khương Trần cũng chỉ đang tạm bợ. Đợi sau khi chia xong ích lợi rồi, họ sẽ giải tán, chuyện gì cũng về lại điểm ban đầu. Chút này Phượng Khương Trần có hiểu, Hoàng hậu cũng tương tự, nhưng An Yên Công chúa lại không có đầu óc như thế.
Trong nửa khắc thì khó mà nói hết chuyện của Phượng Khương Trần này cho An Yên Công chúa, mà Hoàng hậu cũng không có ý định sẽ nói. Bà ta chỉ ra một lời hứa: “Con ta, con đừng tức giận. Phượng Khương Trần chẳng đắc ý được mấy ngày đâu, chắc chắn mẫu hậu sẽ giúp con hạ cơn tức này!”
An Yên Công chúa ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy cơn tàn nhẫn chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt Hoàng hậu. An Yên Công chúa lập tức thông minh lên, nàng ta hiểu ánh mắt này của mẫu hậu. Mỗi lần có sát khí hiện lên trong mắt mẫu hậu, thì sẽ có kẻ phải chết!
Nhưng chính An Yên Công chúa cũng sợ ánh mắt này. An Yên Công chúa sợ hãi kêu lên một tiếng “Mẫu hậu?”
“Con ta yên tâm! Có mẫu hậu ở đây, không ai có thể ức hiếp con được!” Hoàng hậu cứ cam đoan mãi.
“Mẫu hậu, có phải người đã có kế hoạch gì rồi không? Người có cần nhi thần hỗ trợ chăng?”Sợ hãi cũng chỉ trong nháy mắt thôi, vì An Yên Công chúa rất rõ mẫu hậu nàng ta sẽ không tổn thương nàng ta, chỉ mở đường cho nàng ta.
Hoàng hậu mỉm cười bí hiểm, ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612846/chuong-959.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.