Nàng không có hứng thú chia sẻ bí mật của mình với người khác, cũng đồng dạng không có hứng thú thám thính bí mật của ai. Nàng chỉ là một con người đơn giản, thầm muốn sống một cuộc sống bình thường.
Phượng Khương Trần vội vã chạy về thành cũng vì sợ lúc Hoàng hậu ban thưởng, nàng sẽ không có mặt. Bây giờ nàng đã nhận được rồi, Phượng Khương Trần cũng không còn gì nữa, bèn giao lại cho Đồng Giác, Đồng Dao một cái, còn nàng thì đóng cửa đi ngủ.
Tối hôm qua, nàng thật sự là rất mệt mỏi. Nếu chỉ có phẫu thuật thôi thì không sao, nhưng cố tình trước đó nàng còn phải đánh một trận, bây giờ cả người nàng rất đau nhức, lại còn mệt mỏi muốn chết.
Phượng Khương Trần vừa lên giường là ngủ ngay, Đồng Giác, Đồng Dao càng chắc chắn hơn là tối qua Phượng Khương Trần đã ra ngoài. Hai nha hoàn nhìn nhau, trong đôi mắt của nhau là chua xót và bi thương, cuối cùng cả hai đều hóa thành một hồi tiếng thở dài…
Chuyện chủ tử không muốn cho các nàng biết, vậy các nàng sẽ không hỏi đến.
Hoàng hậu tao nhã cời trà hương bên trong lư hương, trong mắt thấp thoáng ý cười hiếm thấy: “Đã làm xong chuyện thỏa đáng chưa?”
“Hồi bẩm nương nương, thỏa đáng cả rồi, Phượng tiểu thư đã nhận đàn.” Một lão ma ma chừng bốn mươi đứng ở đó, ở vị trí cách xa Hoàng hậu ba bước, tiến lên mấy bước, cung kính nói.
“Nhận là được rồi. Bản cung phải khiến Phượng Khương Trần và Tháu tử tuyệt đối không thể xoay người!” Hoàng hậu quang tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612844/chuong-957.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.