May mắn thay, Phượng Khương Trần về phòng trước khi Đồng Giác và Đồng Dao quay lại đây hầu hạ.
Nàng cởi hết y phục bẩn trên người xuống, xếp lại những chăn gối bị văng lộn xộn. Phượng Khương Trần dùng phần nước còn lại ngày hôm qua lau đơn giản một chút, đoạn trực tiếp đổi một bộ y phục sạch sẽ.
Về phần quần áo bẩn…
Phượng Khương Trần nhíu mày. Cô thật sự cần có Chu Hằng. Trước kia khi Chu Hằng còn ở đây, không cần nàng nói Chu Hằng sẽ xử lý y phục dính máu của nàng sạch sẽ, hơn nữa không hỏi thêm nửa câu nào, nhưng với Đồng Giác, Đồng Dao thì không được, hai người kia…
Các nàng sẽ không hỏi, nhưng sẽ để trong lòng, thậm chí đi tra xem là nàng đã làm gì. Haizz, cuối cùng thì nãng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng hai người kia. Phượng Khương Trần bao tốt y phục lại, nhét vào dưới giường, chuẩn bị đến tối tìm một lúc tốt thì kiếm chỗ đốt đi.
Lúc Đồng Giác và Đồng Dao tiến vào hầu hạ, bọn họ phát hiện ra vẻ mặt Phượng Khương Trần tiều tụy, trong mắt dày đặt những tơ máu thì hoảng sợ: “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Sao trông tiểu thư cứ như cả đêm không ngủ… Trong lòng hai nha hoàn nổi lên nghi ngờ, khóe mắt bèn lén đánh gia một chút tình huống trong phòng, nhưng các nàng không phát hiện ra điều gì dị thường cả.
“Ác mộng cả một đêm, ta ngủ không ngon.” Một đêm không ngủ, khó tránh giọng nói có một chút khàn khàn. Phượng Khương Trần uống một chén nước trước, nhuận nhuận yết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612843/chuong-956.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.