Phượng Khương Trần ôm hộp thuốc bằng hai tay cực kỳ thản nhiên, không có một chút căng thẳng nào.
Cuối cùng, nha hoàn áo tím cũng thỏa hiệp, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu đã như vậy rồi, chúng ta cũng không miễn cưỡng Phượng đại phu nữa. Hy vọng lúc chúng ta đến tìm Phượng đại phu, Phượng đại phu có thể đến đúng lúc!”
“Yên tâm, ta là đại phu, ta sẽ chịu trách nhiệm với bệnh nhân của mình. Chỉ là tốt nhất các ngươi nên chọn đúng thời gian, vì các ngươi biết đấy, mấy ngày nay ta thân bất do kỷ!” Nếu trước đó nàng biết phải tỷ thí với Tô Quán, sau đó chắc chắn nàng sẽ không nhận phẫu thuật. Tuy nhiên, chuyện này cũng không liên quan nhiều lắm. Bên cạnh Tây Lăng Thiên Vũ không thiếu đại phu có y thuật tốt, và những nhân sĩ có thể sánh được với nhân viên hộ lý chuyên nghiệp.
“Đa tạ Phượng tiểu thư.” Nha hoàng áo tím tuyệt đối là một người co được dãn được. Biết sau này còn cần dùng tới Phượng Khương Trần, giọng điệu và động tác cung kính hơn rất nhiều, chỉ là mấy thứ lễ nghi ngoài mặt thế này, căn bản là Phượng Khương Trần cũng không đặt vào trong mắt.
“Không cần khách sáo, đây cũng là trách nhiệm của ta, xin mấy vị hãy xếp nhân mã tiễn ta về lại thành.
Trời sắp sáng rồi, nếu không trở về thành, ta sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Đây là sự thật, Phượng Khương Trần cũng không có ý định uy hiếp.
“Được.” Nha hoàng áo trắng nói lời đồng ý, bèn nói với thị vệ bên trái mình mấy câu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612842/chuong-955.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.