Lam Cửu Khánh trừng mắt giận dữ với Bộ Kinh Vân, Lam thị cùng Phượng Ly thị cũng còn không chết hết thì người đi theo bọn họ làm sao mà chết hết được. Lam Cửu Khánh không thèm để ý đến Bộ Kinh Vân, quay người một cái đi về hướng ngược lại.
“Cửu Khánh, ngươi đi đâu thế? Không phải là sắp đi về rồi hả?” Bộ Kinh Vân buồn bực, vội đuổi theo.
“Đây là hướng đi ra ngoại thành, Cửu Khánh, ngươi muốn ra ngoài thành làm gì?”
“Hoàng Giác tự.”Người phía sau quá ồn ào, Lam Cửu Khánh đành phải nói ra ba chữ để tống cổ hắn đi.
“Hoàng Giác tự, đang yên đang lành ngươi đi đến Hoàng Giác tự làm gì? Này, chờ ta với…” Bộ Kinh Vân không dám lớn tiếng, ba bước gộp làm hai đuổi theo Lam Cửu Khánh, nhìn gò má hoàn mỹ lộ ngài mặt nạ của Lam Cửu Khánh, đột nhiên nghĩ tới: “Cửu Khánh, ngươi đến Hoàng Giác tự không phải là để tìm lão đầu trọc đấy chứ?”
“Phải thì làm sao?” Lam Cửu Khánh dừng bước lại, nhìn Bộ Kinh Vân, dường như đang nói thế thì lạ lắm sao?
“Không phải chứ, ngươi đi tìm cái lão đầu trọc giúp Phượng Khương Trần à?” Bộ Kinh Vân bày vẻ mặt “ta biết ngay mà”. Lam Cửu Khánh không để ý đến hắn, một mình chạy theo hướng ngoại thành, Bộ Kinh Vân phiền muộn đủ kiểu.
“Cửu Khánh, người ta rõ ràng là không chấp nhận tình cảm của ngươi, ngươi hà tất phải tiếp cận, hơn nữa, ngươi lại vì nàng mà làm nhiều chuyện hơn nữa thì cũng làm sao? Nàng sẽ lại không biết, ngươi làm cũng trắng công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612656/chuong-769.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.