Chương trước
Chương sau
Ngoài ra, thống lĩnh cấm vệ quân mà hoàng thượng coi trọng nhất, hành hạ giết người thành thói, chiếm đoạt ruộng tốt, giết vợ con người ta, phạm nhân trong nhà lao có không ít người đã chết bì bị hành hình tàn bạo.
Tình hình của Cửu môn đề đốc và cấm vệ quân hoàng thượng cũng biết được một hai phần, nhưng bị Ngự sử bóc ra, hoàng thượng vẫn cảm thấy lúng túng, dù sao đấy cũng là người của ông ta.
Hoàng thượng có ý thiên vị, muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nhưng không ngờ Ngự sử đại nhân này lại là một lão già ngoan cố, thấy hoàng thượng giảng hòa vô nguyên tắc, đâm đầu tìm chết ngay trên đại điện, lấy cái chết can gián xin hoàng thượng nghiêm trị quan lại tàn ác.
Hoàng thượng giận dữ, hận không thể lột da rút gân Ngự sử đại nhân này, nhưng ông ta không thể, nếu ông ta làm vậy thật thì ông ta sẽ ngay lập tức trở thành bạo quân, đến lúc đó ngôi vị hoàng đế này của ông ta…
Cửu hoàng thúc vẫn ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào ông ta, con trai của ông ta cũng thành niên rồi, hoàng thượng cắn răng nghiến lợi, hạ lệnh cho huyết y vệ điều tra thật nghiêm khắc.
Tổng chỉ huy sứ của huyết y vệ Lục Thiếu Lâm là người của hoàng thượng, hoàng thượng để Lục Thiếu lâm điều tra, rõ ràng cũng là muốn che đậy chuyện này, đồng thời cũng biểu thị sự coi trọng của mình đối với Lục Thiếu Lâm.
Tuy nói huyết y vệ cũng bị người của ngự sử tố cáo, nhưng Lục Thiếu Lâm, người này lại cực kỳ giảo hoạt, hắn ta vậy mà giữ mình trong sạch đến thanh lâu cũng không đến, còn hình pháp của huyết y vệ, đó vốn là hoàng thượng đồng ý, văn võ bá quan có to gan lớn mật đến mấy, cũng không dám nói chỗ sai của hoàng thượng.
Lục Thiếu Lâm nhận lệnh, nhưng sau lưng lại lặng lẽ lau mồ hôi, thầm than mạo hiểm, may mà hắn trước kia lấy lòng Phượng Khương Trần, nếu không trong những người hôm nay bị ngự sử kết tội chí tử chắc chắn có tên của hắn.
Hắn mặc dù không ức hiếp bách tính, nhưng cũng làm không ít chuyện mua bán chức quan, lúc trước phương diện đó không ổn, hắn liền một lòng đặt tiền vào trong mắt, muốn thông qua kiếm tiền để chứng minh bản thân mình là nam nhân. Cũng may, may mà hắn quen Phượng Khương Trần, tránh được nạn này.
Hoàng thượng có ý bảo vệ Cửu môn đề đốc và thống lĩnh cấm vệ quân, nhưng không ngờ hai người kia một chút cũng không chịu thua kém, Lục Thiếu Lâm vẫn chưa đi tra xét gì, điền trang Cửu môn đề đốc bố trí ổn thỏa cho ấu nữ đã bị người ta đào ra, mấy trăm cái xác bé gái đều trong tình trạng chết thảm bị xếp thành hàng ngang, bày ra ở cửa thành.
Đây là đánh vào mặt, tàn nhẫn mà vả thẳng vào mặt của hoàng thượng, hoàng hậu và Đông Lăng Tử Lãng. Hoàng thượng ngay tại trận hạ lệnh bắt người, hoàng hậu nộ khí công tâm trực tiếp ngất xỉu, Lăng vương có lòng cứu người, không biết làm thế nào với đống bằng chứng rành rành như núi, lời oán giận của dân chúng kêu khắp bốn phương, hắn cũng không có sức nào mà thay đổi được.
Thống lĩnh cấm vệ quân cũng không tốt hơn là bao, nhà lão đột nhiên bốc cháy, một đám người vọt vào cứu hỏa, lại phát hiện… bốn phía tường nhà lão tất cả đều là gạch vàng, lần này đừng nói đến bách tính, chính hoàng thượng cũng nổi giận.
Ông nội nó chứ, quốc khố thiếu thốn, một thống lĩnh cấm vệ quân nhỏ nhoi còn có nhiều tiền hơn quốc khố. Tịch thu tài sản, tịch thu tài sản, quả quyết phải tịch thu tài sản.
Hai viên đại tướng trên tay hoàng thượng cứ như vậy sụp đổ, hoàng thượng sứt đầu mẻ trán, lúc đang phát rầu vì việc chọn người mới thì lại xảy ra vấn đề…
Sổ sách bí mật của quan chức Giang Nam không biết làm sao lại lộ ra ngoài, ngay sau đó một đống quan viên Giang Nam đều gặp tai ương, mà Giang Nam là địa phương trù phú nhất Đông Lăng, phần lớn quan viên nơi đây là người của hoàng thượng, còn có người của các vị hoàng tử.
Đến giờ phút này, chính kẻ ngu si cũng nhìn ra rõ ràng, đây là người của thế gia ra tay. Hoàng thượng phẫn nộ tức thì, thế gia thật là to gan, lại giám khiêu khích đến chỗ ông ta, lập tức phản kích, túm chặt lấy cái sai trực tiếp diệt mấy cái thế gia cỏn con.
Một ngày, đúng một ngày ngắn ngủi, ngọn lửa chiến trên triều đình cuồn cuộn bùng lên. Lúc này làm gì còn ai rảnh đi quản chuyện sống chết của Phượng Khương Trần nữa, vị đại nhân nào cũng đều hãi hùng khiếp vía, sợ mình hễ không cẩn thận liền trở thành người xui xẻo kế tiếp.
Toàn bộ quan trường Đông Lăng đều bắt đầu rung chuyển, người người đều cảm thấy bất an, gan lớn một tẹo thì thừa dịp mó loạn, nhát gan một tẹo thì đóng kín cửa lại, không dính líu đến chuyện tranh giành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.