Chương trước
Chương sau
Lúc Lam Cửu Khánh quay người đi lấy mảnh địa đồ, đột nhiên Tây Lăng Thiên Lâm ngã về phía sau và lăn vài vòng trên mặt đất.

“Cạch…” Tây Lăng Thiên Lâm khởi khởi động một cái cơ quan, chỉ thấy chiếc giường chìm xuống, Lam Cửu Khánh khó khăn cầm chặt chiếc hộp sắt, chân treo lơ lửng trên không, sau đó thuận thế ngã xuống.

“Cửu Khánh!” Bộ Kinh Vân không quan tâm đến Tây Lăng Thiên Lâm, nhanh chóng vươn tay kéo người lên.

“Đi.” Lam Cửu Khánh cầm hộp sắt, trên mặt lóe lên tia tức giận.

Lần này là do Lam Cửu Khánh bắt cần, y không nghĩ tới người Tây Lăng sẽ thiết đặt nhiều cái bẫy ở đây như vậy.

“Muốn đi? Để mạng lại đã.” Tây Lăng Thiên Lâm bò đến góc tường, ấn một cái vào chỗ đang nhô ra, sau đó thấy một Thiết trụ mạnh như một cánh tay trực tiếp đập xuống từ trần nhà.

“Cửu Khánh, cần thận.” Bộ Kinh Vân vội vàng đẩy Lam Cửu Khánh ra, ngược lại còn khiến mình bị thương bởi Thiết trụ.

“Phốc.” Bộ Kinh Vân phun ra một ngụm máu, cuối cùng ngã lên lưng Lam Cửu Khánh.

“Ngu ngốc.” Lam Cửu Khánh nhỏ giọng chửi, y cõng Bộ Kinh Vân nhảy ra từ cửa sổ.

“Ngươi không thể bị thương.” Bộ Kinh Vân suy nhược nói.

Mà lúc này, hộ vệ bên ngoài Tĩnh Nguyệt Viên cũng xông vào.

“Thái tử điện hạ.”

“Đuổi theo, giết chết chúng không luận tội.”Tây Lăng Thiên Lâm giờ đây nỗi giận bừng bừng, chính Lam Cửu Khánh và Bộ Kinh Vân đã gần như hủy hoại hắn hoàn toàn.

“Vâng.”

“Thái tử điện hạ, vết thương của người?”

“Truyền thái y, lập tức tiền cung bẩm báo Đông Lăng Hoàng thượng, nói bản điện hạ gặp thích khách, phải để Đông Lăng cho bản điện hạ một lời giải thích thỏa đáng.” Tóc tai khẽ bay tán loạn, thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối, khuôn mặt tuần mỹ của Tây Lăng Thiên Lâm lộ vẻ âm độc.

Toàn bộ Tĩnh Nguyệt Viên náo loạn cả lên, Hoàng thượng cũng rất nhanh đã biết được tin tức, liền hạ lệnh đóng cửa thành tìm thích khách và cử Tôn Chính Đạo đến Tĩnh Nguyệt Viên khám và chữa trị cho Tây Lăng Thiên Lâm, đồng thời hạ tử lệnh bắt buộc phải chữa trị khỏi cho Tây Lăng Thiên Lâm.

Khi Tây Lăng Dao Hân nghe tin, cũng từ hoàng cung đi theo ra ngoài, thiết nghĩ Hoàng thượng làm như vậy cũng rất đúng.

Ngay cả khi ban đêm, quan binh cũng cực lực lục soát tìm người, dù cho người đang ngủ cũng phải bật dậy, gương mặt căng thẳng lục soát toàn thành.

Tương tự, khi Phượng Khương Trần đang say ngủ thì bị Lam Cửu Khánh vực dậy và yêu cầu nàng chữa thương cho Bộ Kinh Vân.

Lam Cửu Khánh vốn hy vọng Phượng Khương Trần sẽ ngủ ngon nhưng không ngờ chính mình lại là người cắt đứt giấc mộng đẹp của nàng. Bất quá Lam Cửu Khánh cũng không nhận ra có điều gì không ổn, liền đem Bộ Kinh Vân ném sang phòng phẫu thuật, sau đó mới kéo Phượng Khương Trần qua.

“Lần này lại là ai bị thương?” Phượng Khương Trần mặc áo khoác, đi theo Lam Cửu Khánh ra ngoài với vẻ mặt u ám.

Hôm nay nàng thật sự rất mệt mỏi, những người này có thể buông tha cho nàng được không?

“Là người ngươi cứu lần trước.” Lam Cửu Khánh nói ra không chút giấu diếm.

Phượng Khương Trần lầm bầm một tiếng, nàng sắp thành hắc y đại phu rồi, suốt ngày chữa bệnh cho những người không rõ lai lịch, sớm muộn gì cũng chọc phải đại họa.

Phượng Khương Trần nhíu mày, vết thương sau lưng Bộ Kinh Vân rất nghiêm trọng, thậm chí còn ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng.

“Phượng Khương Trần, xử lý vết thương đơn giản một chút là được rồi, hôm nay không có thời gian.”

Lam Cửu Khánh thúc giục nói.

Phượng Khương Trần chỉ cần liếc nhìn qua bộ dáng hai người là đã biết hôm nay họ đi làm chuyện xấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.