Sau khi Bộ Kinh Vân giải quyết xong đám thị vệ bên ngoài và ám vệ thì ngạo nghễ đi vào, trên mặt còn mang thêm chiếc mặt nạ màu bạc: “Khách khí với hắn làm gì, nếu đã không ở trên người hắn thì cứ đánh thẳng tay đi.”
Bộ Kinh Vân chuyền động rất nhanh, chỉ thấy hắn khẽ động đã nghe Tây Lăng Thiên Lâm rồng lên một tiếng liền ngã nhào xuống đất, sau đó dưới thân liền có một vũng máu.
“A…” Tây Lăng Thiên Lâm đau đớn kêu lên một tiếng, hắn phát hiện chân mình đã bị đánh gãy.
Hắn tàn phế rồi!
“Ngươi thật muốn chết!” Tây Lăng Thiên Lâm tức giận nói.
Bộ Kinh Vân từ trên cao nhìn Tây Lăng Thiên Lâm: “Lâm thái tử, giao địa đồ ra đây.”
Cho đến bây giờ, Bộ Kinh Vân chưa bao giờ là một người hiền lành, nhẹ nhàng.
“Nằm mo!” Tây Lăng Thiên Lâm nghiến răng nói.
“Ha ha.” Bộ Kinh Vân cười, cách một lớp mặt nạ vẫn cảm nhận được sự đáng sợ. Bộ Kinh Vân giơ chân lên, ra hiệu hai lần vào dưới đũng quần Tây Lăng Thiên Lâm: “Nghe nói ngày xưa Phượng Khương Trần chỉ là một nữ nhân yếu đuối đã bị ngươi một chân thô bạo đùa bõn, trêu ghẹo, ngươi nói nếu hôm nay chân ta đạp xuống, ngươi còn cứu được sao, Lâm thái tử?”
“Lam Cửu Khánh, ngươi không sợ người của Tây Lăng trả thù ư?” Sắc mặt Tây Lăng Thiên Lâm tái nhọt, từng giọt từng giọt mồ hôi trên trán đua nhau rơi xuống đất.
Cổ chân Tây Lăng Thiên Lâm đã bị thương, cộng thêm chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612399/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.