Nàng nhẹ gật đầu, xử lý vết thương cho Bộ Kinh Vân, sau đó mới băng bó cho hắn và bôi thuốc.
Thuốc mê chắc chắn sẽ không thể sử dụng, nhưng Phượng Khương Trần lo lắng Bộ Kinh Vân không chịu được, lại không muốn nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh, không chút đau đớn nào của hắn.
Phải nói rằng người chia thành nhiều loại, nhưng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nếu đã kết giao bằng hữu với nhau thì khẳng định bằng hữu của Lam Cửu Khánh cũng là một người cứng rắn.
Phượng Khương Trần ngẩng đầu nhìn Lam Cửu Khánh với vẻ mặt kính nẻ, lại phát hiện ra Lam Cửu Khánh đang dùng ánh mắt nóng rực nhìn nàng chằm chằm, không biết vì sao tim nàng dường như lại đập nhanh hơn. Phượng Khương Trần lúng túng mở mắt, vội vàng đứng dậy đi về phía tủ.
Mượn sự cản trở tầm nhìn của tủ, Phượng Khương Trần lấy ra những viên thuốc cần thiết từ trong túi y tế, sau đó tháo ra và đưa cho Lam Cửu Khánh.
“Viên thuốc màu trắng dùng ba lần một ngày, viên màu xanh lá dùng hai lần một lần, mỗi lần một viên, viên nhỏ nhất một ngày uống ba lần, mỗi lần hai hạt, viên màu đen một ngày uống một viên, còn có, đây là những thuốc bôi ngoài da. Còn việc băng bó, ngươi tốt nhất nên tìm một đại phu khác xem thử xem, vết thương của hắn đã ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng.”
Phượng Khương Trần dặn dò, sau đó đứng dậy giao toàn bộ thuốc cho Lam Cửu Khánh, khi giao thuốc, nàng không cần thận đụng phải ngón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612401/chuong-514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.