Chương trước
Chương sau
Nếu đã như vậy thì tối nay phải chăm sóc thật kỹ, dựa vào tình trạng dị ứng với mùi hương nồng nặc của mình, Đông Lăng Vũ Cửu nhất định sẽ nghĩ cách thoát ra ngoài, hắn rất muốn nhìn xem lão cửu sẽ thoát ra ngoài như thế nào.

Sau khi ra khỏi cung, Phượng Khương Trần đi thẳng về Tôn phủ cùng với Tôn Chính Đạo, nhưng vừa đến Tôn phủ thì lại phát hiện xe ngựa của Vương gia đang chờ ở đó.

“Phượng cô nương, đại công tử cho mời ngài.” Nhìn thấy Phượng Khương Trần xuất hiện từ xa, người đánh xe của Vương gia lập tức đi lên.

Phượng Khương Trần biết Vương Cẩm Lăng tìm mình nhát định là có chuyện quan trọng, nàng cáo tội với Tôn Chính Đạo một tiếng.

“Đi đi, ngày mai ta sẽ để tên tiểu tử bát hiếu kia đến Phượng phủ bái sư.” Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Tôn Chính Đạo hiếm khi nở một nụ cười.

Phượng Khương Trần biết mình không thể thoát khỏi Tôn Tư Hành, hơn nữa dù sao nàng cũng cần được hỗ trợ phẫu thuật, vì thế lập tức gật đầu đồng ý, nhưng cũng dặn dò thêm một câu: “Nhân tiện, ngài có thể tìm giúp ta hai thi thể của tử tù được không, ta muốn khảo nghiệm lệnh công tử một chút.”

Phượng Khương Trần đang đáp trả mối thù Tôn Chính Đạo khảo nghiệm mình trước đó.

“Tìm tử thi để làm gì?” Tôn Chính Đạo oán trách trừng mắt nhìn Phượng Khương Trần, nữ nhân này đúng là không biết điều, một đồ đệ tốt như nhỉ tử hắn có đốt đèn lồng cũng không thể tìm được đâu.

“Ta có mục đích của mình, nếu Tôn thái y có hứng thú thì ngày mai có thể đi cùng với lệnh công tử.”

Phượng Khương Trần tỏ vẻ thần bí nói, trong mắt chứa đựng ý cười đùa cợt.

Có lẽ là vì biết rõ Cửu hoàng thúc sẽ không xảy ra chuyện gì nên tâm trạng của nàng rất tốt, nhưng cho dù tốt đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được chuyện phải để Tôn Tư Hành tiền hành giải phẫu tử thi.

Ngày đầu tiên nhất định phải chắn chỉnh đánh phủ đầu Tôn Tư Hành trước, nếu không sau này nếu hắn không tôn trọng nàng thì nàng sẽ gặp phải bi kịch, dù sao hắn cũng chính là trợ thủ đắc lực mà nàng định huấn luyện cho chính mình.

Nói xong, nàng không để ý đến Tôn Chính Đạo, xoay người đi đến chiếc xe ngựa của Vương gia.

Phượng Khương Trần cho rằng Vương Cẩm Lăng đang ở Vương gia hoặc là ở đâu đó chờ nàng, nhưng không ngờ…

“Đại công tử?”

Nam nhân tuần tú tao nhã, chỉ mới một ngày không thấy nhưng Phượng Khương Trần lại có cảm giác Vương Cẩm Lăng càng thêm điềm đạm trầm ổn.

Vương Cẩm Lăng gấp quyền sách trong tay lại, ngẫng đầu lên mỉm cười một tiếng, ra hiệu cho Phượng Khương Trần ngồi xuống, rót cho nàng một tách trà rồi mới nói: “Cửu hoàng thúc vẫn ổn chứ?”

Mặc dù không điều tra nhưng Vương Cẩm Lăng cũng biết Phượng Khương Trần chắc chắn đã chạy đi chạy lại vì Đông Lăng Vũ Cửu.

Lúc ở Bách Thảo Viên, hắn đã phát hiện nàng đối xử khác thường với Cửu hoàng thúc, mặc dù trong lòng hơi khó chịu nhưng ngoài mặt lại không biểu lộ bắt cứ thứ gì.

Tuy hắn không phải là đối tượng phù hợp với Phượng Khương Trần nhưng Vương Cẩm Lăng hi vọng nàng có thể tìm được một chốn nương thân tốt, mà Cửu hoàng thúc, lại không thích hợp với nàng.

“Không tốt lắm, nhưng đây cũng không phải là chuyện chúng ta cần lo lắng.” Phượng Khương Trần nhấp một ngụm trà khiến đôi môi ẩm ướt.

Nói ra điều này không phải cố ý xa cách với Vương Cẩm Lăng mà chỉ là suy nghĩ của nàng, Vương Cẩm Lăng đã đoán ra được máy phần, nàng không muốn tỏ ra mình ngu ngốc đến mức có thể làm bắt cứ điều gì vì Cửu hoàng thúc.

Nếu như thế, nàng không còn là Phượng Khương Trần nữa.

“Ta tin Cửu hoàng thúc, ngài ấy sẽ không ở đó lâu nữa đâu.” Từ trước đến nay Vương Cẩm Lăng vẫn luôn đánh giá cao Cửu hoàng thúc, nhưng cũng chính vì đánh giá quá cao nên hắn mới hiểu Cửu hoàng thúc luôn đặt nặng thiên hạ, muốn một nữ nhân lọt vào mắt y thực sự sự rất khó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.