Thôi, dẫu sao cũng đã quyết định sẽ cách xa nam nhân mê hoặc này rồi, cần gì phải nghĩ đến những chuyện đó nữa, lần này giúp hắn coi như đang báo đáp ân tình tặng quần áo trong hoàng cung trước đó.
Phượng Khương Trần cầm lấy đồ, xoay người đi đến góc tường, Tôn Chính Đạo bước đến nói với Đông Lăng Vũ Cửu về bệnh tình của hắn.
Dựa vào góc chết, Phượng Khương Trần đưa lưng về phía Cửu hoàng thúc, vén ống tay áo lên, kích hoạt túi trị liệu thông minh, âm thanh “tích tích” lập tức vang lên, nhưng Cửu hoàng thúc và Tôn Chính Đạo dường như không hề nghe thấy.
Phượng Khương Trần cất đồ vào trong,sờ vào túi trị liệu thông minh được khảm trên cánh tay mình, thầm nghĩ nếu không có thứ này thì nhiều việc sẽ trở nên bắt tiện.
Sau khi chẩn bệnh xong, Tôn Chính Đạo và Phượng Khương Trần chuẩn bị rời đi, trước khi đi, Phượng Khương Trần nhìn Đông Lăng Vũ Cửu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Đông Lăng Vũ Cửu giống như đã cảm nhận được sự lo lắng của nàng, khẽ nói: “Bổn vương sẽ không chết ở đây đâu.”
Một người lạnh lùng như hắn lại để ý đến nỗi lo lắng của Phượng Khương Trần, vô thức bật thốt ra một câu như thế.
Hắn vừa dút lời, không chỉ Phượng Khương Trần mà ngay cả Đông Lăng Vũ Cửu cũng sửng sốt giật mình.
Hắn quan tâm đến người khác từ lúc nào vậy?
Ngay khi Đông Lăng Vũ Cửu vẫn chưa hiểu được suy nghĩ của mình thì Phượng Khương Trần đã hồi phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612295/chuong-411.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.