“Phượng Khương Trần, cẩn thận.” Vương Cẩm Lăng và Vương Thắt nhìn thầy ba con sói một trước một sau tấn công Phượng Khinh Trần, mà Phượng Khương Trần vẫn đứng im một chỗ không nhúc nhích.
Con sói ở chính giữa mở miệng rộng định táp vào cổ Phượng Khương Trần, tim Phượng Khương Trần đập thình thịch, trong đầu lại nhớ tới các người lính già trong quân đội đã nói các cách giết sói khi tán gẫu với nhau.
*A…” Con dao mỗ trong tay xoẹt qua miệng con sói, Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy cỗ tay đau xót, một luồng khí nóng xông tới.
Phượng Khương Trần không dám né tránh, bởi vì hai con sói ở hai bên trái phải giống như đã hẹn nhau, đồng thời tấn công về phía Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần chuyền dao qua tay trái, thừa dịp hai con sói hai trái phải đang bổ nhào về phía trước, một dao cắt qua bụng của sói chính giữa, bởi vì dùng lực quá mạnh nên ruột, não và những thứ khác cũng bị văng ra, đầu con sói cũng yếu ớt rơi xuống.
Oe… Đám người Ôn Ngho đang ẩn nắp liên tục nôn mửa, Phượng Khương Trần mặt không đổi sắc.
Cứ như vậy, trong nháy mắt, hai con sói hai bên trái phải cũng nhào tới trước mặt, Phượng Khương Trần biết rõ lúc này nhất định phải hi sinh thứ gì đó, tay phải không thể bị thương, vậy tay trái đi.
Tay cầm dao một lần nữa chuyền qua tay phải, Phượng Khương Trần dường như mặc kệ con sói bên trái, cố hết sức tránh đi những chỗ hiểm, tắn công về phía con sói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612246/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.