Phụ thân nói người con gái này không xứng đáng với Vương gia, nhưng hiện tại xem ra có lẽ là hắn không xứng với Phượng Khương Trần.
Khi có nguy hiểm, hắn không chỉ không bảo vệ Phượng Khương Trần, ngược lại còn phải dựa vào sự bảo vệ của nàng, hôm nay nếu không có Phượng Khương Trần, Vương Cẩm Lăng hắn nhát định sẽ chết.
Xuất thân là vương gia thì thế nào, vang danh thiên hạ thì thế nào, đám súc sinh này cũng không quan tâm ngươi có xuất thân cao quý hay không, khi ở trước mặt cái chết thì mọi người đều ngang hàng như nhau.
Phượng Khương Trần vô tình vẫy quần áo muốn lau sạch máu và lông sói trên mặt lại phát hiện ra trên tay chính mình cũng toàn là máu.
“Ta có khăn mặt đây, người dùng trước đi.” Ôn Nghỉ sợ hãi tiến đến đưa một cái khăn mặt sạch sẽ, trong mắt kìm nén sự say mê và sùng bái.
“Đa tạ.” Phượng Khương Trần nhận lấy, nhìn cũng không thèm nhìn, sau khi lau mặt một cái liền ném khăn xuống đất, lúc này mới rảnh rỗi nhìn sang tình hình của những người khác.
Vô cùng may mắn là hộ vệ của vườn bách thú đã đến, còn lại hơn mười con sói đều bị hộ vệ vây quanh, đoán là sẽ không có người nào thương vong nữa.
Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm, ở tình hình hiện tại, nàng cũng không còn đủ sức lực để giết sói thêm lần nữa trừ khi lấy cây kia ra, nhưng…
Vừa nghĩ tới mình cần thận như vậy nhưng đều bị Lam Cửu Khánh phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612247/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.