“Bụp!”
“Grừ, grừ…”
Ôn Nghi vừa ngẩng lên là thấy một con sói cắm đứt cổ một nữ tử.
“AI Là Tiết Lâm, là Tiết Lâm!” Ôn Nghi khóc to lên.
“Câm miệng!” Phượng Khương Trần hung hăng trừng mắt liếc Ôn Nghi một cái, dọa đến mức nàng ta vội vã che miệng lại, chỉ dám nhỏ giọng nức nở.
Phượng Khương Trần không quan tâm nàng ta, tiếp tục đi về phía trước, lớn tiếng la lên: “ương Cảm Lăng, Vương Cẩm Lăng, ngươi đang ở đâu?”
“Đại công tử, Đại công tử đi đâu rồi? Nhiều sói quá, nhiều sói quá!”
Ôn Nghi tin mắt, Phượng Khương Trần nhìn theo mắt của nàng ta, chỉ thấy…
Chết tiệt!
Phượng Khương Trần khẽ chửi rủa một tiếng, chân phản ứng nhanh hơn não, đợi đến khi nàng hoàn hồn đã chạy tới bên cạnh Vương Cẩm Lăng.
“Phượng Tú, nguy hiểm lắm, đừng đi.” Đám người Ôn Nghi nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
Lúc này, Phượng Khương Trần chính là thân tín của các nàng, các nàng rất sợ.
“Đừng có lại đây.” Phượng Khương Trần quát lớn một tiếng, động tác dưới chân không hề chậm lại.
Vương Cẩm Lăng và Vương Thất bị ba con sói vây quanh, cũng may Vương Cẩm Lăng và Vương Thất không giống những người bình thường, vừa nhìn thấy sói là hoảng sợ chạy loạn hay nhảy loạn lên.
Mặc dù Vương Cẩm Lăng không có võ công nhưng trên người lại có một luồng khí thế mà người bình thường không thể sánh được, không hề yếu thế khi đối mặt với ba con sói, đối mặt được với ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612245/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.