Nơi sâu nhất trong Vô Địch Cung, Vô Địch dẫn đám Mạc Phàm đi qua từng tầng cấm chế, đứng phía trước một sơn động.
Cửa đá sơn động không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, phía trên đầy vết rạn, nhưng những vết rạn này không làm phai mờ phù văn kỳ lạ trên cửa đá.
- Sư thúc, đây là cửa vào Võ Đạo Trì đúng không?
Mạc Phàm nhìn phù văn trên cửa đá, nhướn mày nói.
- Không sai, sao thế, tiểu tử ngươi biết phù văn ở phía trên à?
Vô Địch cười lạnh lùng, hỏi.
Nơi này là cửa vào Võ Đạo Trì, mỗi một phù văn ở phía trên đều là một phần của võ đạo.
Tuy Mạc Phàm là y đạo đại thành, cũng chưa chắc đã biết.
Dù sao khác nghề như cách núi, y đạo và võ đạo kém rất nhiều.
- Vô Địch sư thúc có rảnh, có thể đến chỗ này nhìn xem, nói không chừng lại có thu hoạch.
Mạc Phàm nhướn mày, lấy một ngọc giản ra, khắc một số tin tức ném cho Vô Địch.
Hắn không biết phù văn ở bên trên, chỉ biết là liên quan tới võ đạo.
Kiếp trước hắn từng thấy một nơi tương tự cửa đá này.
Bởi vì võ đạo của hắn và Phượng Vũ không tới tình trạng của Vô Địch, cuối cùng vẫn không thể mở cánh cửa kia, chỉ ghi nhớ lại nơi đó rồi rời đi.Nếu nơi này là Võ Đạo Trì, cửa đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3737145/chuong-1711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.