Vô Tàng nhíu chặt mày, sắc mặt khó coi hơn không ít.
Vô Ngần ở đây, hai bọn họ đều không đè được Vô Địch, Vô Ngần đã đi rồi, một mình ông càng độc mộc nan chi.
- Vô Địch, lần này xem như ngươi lợi hại, món nợ này chúng ta sẽ tính sau.
Vô Tàng phất tay áo, nghiến răng nghiến lợi nói.
Nói xong, ông ta xoay người muốn đi.- Đợi một chút, Vô Tàng sư huynh, tấm bảng kia thì sao?
Vô Địch chỉ tấm bảng ở chỗ quầy, nói.
Sắc mặt Vô Tàng khó coi, trong mắt lóe lên tinh quang, tấm bảng kia vỡ nát luôn, Vô Tàng cũng biến mất không thấy, giọng nói phẫn nộ vang lên trong Tàng Bảo Các.
- Bất Khí, trở về gặp ta.
Cơ thể Phùng Bất Khí run lên, giống như có một đạo sấm sét nổ tung bên cạnh ông ta, sắc mặt ông ta khó coi tới cực hạn.
Ông ta không thể đối phó Mạc Phàm, trái lại chọc giận thúc thúc ông ta, trở về bị trừng phạt chắc chắn không thể thiếu.
- Các người còn không quay về, chẳng lẽ cần ta đưa các người về sao?
Vô Địch lạnh lùng liếc đám Phùng Bất Khí ngây ra như phỗng một cái, hỏi.
- Không cần không cần.
Trong mắt Phùng Bất Khí hiện lên không cam lòng và phẫn nộ, nhưng vội vàng lắc đầu.
Để Vô Địch sư thúc đưa bọn họ đi, không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3737144/chuong-1710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.