🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Vô Tàng nhíu chặt mày, sắc mặt khó coi hơn không ít.  

             Vô Ngần ở đây, hai bọn họ đều không đè được Vô Địch, Vô Ngần đã đi rồi, một mình ông càng độc mộc nan chi.  

             - Vô Địch, lần này xem như ngươi lợi hại, món nợ này chúng ta sẽ tính sau.  

             Vô Tàng phất tay áo, nghiến răng nghiến lợi nói.  

             Nói xong, ông ta xoay người muốn đi.- Đợi một chút, Vô Tàng sư huynh, tấm bảng kia thì sao?  

             Vô Địch chỉ tấm bảng ở chỗ quầy, nói.  

             Sắc mặt Vô Tàng khó coi, trong mắt lóe lên tinh quang, tấm bảng kia vỡ nát luôn, Vô Tàng cũng biến mất không thấy, giọng nói phẫn nộ vang lên trong Tàng Bảo Các.  

             - Bất Khí, trở về gặp ta.  

             Cơ thể Phùng Bất Khí run lên, giống như có một đạo sấm sét nổ tung bên cạnh ông ta, sắc mặt ông ta khó coi tới cực hạn.  

             Ông ta không thể đối phó Mạc Phàm, trái lại chọc giận thúc thúc ông ta, trở về bị trừng phạt chắc chắn không thể thiếu.  

             - Các người còn không quay về, chẳng lẽ cần ta đưa các người về sao?  

             Vô Địch lạnh lùng liếc đám Phùng Bất Khí ngây ra như phỗng một cái, hỏi.  

             - Không cần không cần.  

             Trong mắt Phùng Bất Khí hiện lên không cam lòng và phẫn nộ, nhưng vội vàng lắc đầu.  

             Để Vô Địch sư thúc đưa bọn họ đi, không biết sẽ ném bọn họ ở chỗ nào.  

             Mấy người trừng Mạc Phàm một cái, chật vật rời khỏi Tàng Bảo Các.  

             - Tiểu tử, nhanh đổi đồ vào Võ Đạo Trì đi, mang theo đồ đệ của ta tới Vô Địch Cung, lần này nể mặt Phượng Vũ, ta giúp ngươi một lần, lần sau lại tìm ta, ta sẽ lấy khối thủ ngọc đi.  

             Vô Địch giơ tay ném thủ ngọc cho Mạc Phàm, bất mãn nói.  

             Những lời này vừa vang lên, ông cũng biến mất theo.  

             Mạc Phàm lắc đầu cười, cất thủ ngọc đi, rời mắt nhìn Lã Hồng Nhu.  

             - Hồng Nhu sư tỷ, không phải là sư tỷ muốn đổi đồ sao, đi thôi, cùng đổi.  

             Lã Hồng Nhu nhìn tươi cười trên mặt Mạc Phàm, trong lòng cảm thấy không ổn lắm.  

             Mạc Phàm bị sung quân tới Vạn Yêu Quật, cô tiến vào Thần Nông Tông sớm hơn Mạc Phàm một chút, nhưng cô vẫn đang vì dựng trận pháp mà chạy tới chạy lui, Mạc Phàm đã tìm được chiến tu của Thần Nông Tông giúp đỡ.  

             Lúc trước Mạc Phàm tìm Vô Phong sư thúc, hiện giờ lại là Vô Địch sư thúc, chênh lệch giữa cô và Mạc Phàm không chỉ không thu nhỏ lại, trái lại càng lúc càng lớn.  

             - Làm sao vậy, Hồng Nhu sư tỷ.  

             Mạc Phàm thấy Lã Hồng Nhu thất thần, cười nhạt hỏi.  

             - Không có gì, gặp được đệ thì không cần đổi, đệ có Trận Bàn của trận pháp hộ phủ hay không cho ta một cái, cấp độ, phẩm chất càng cao càng tốt.  

             Lã Hồng Nhu nghĩ một lát, tức giận nói.  

             Nếu gặp được nhà giàu như Mạc Phàm, sao cô có thể tự mình đổi, không làm thịt một phen không đủ để bình ổn phẫn nộ.  

             Lã Hồng Nhu nói xong nhìn bảo rương quanh Mạc Phàm, tiện tay mở một rương ra.  

             Những bảo rương này là Mạc Phàm lấy ra để bồi thường Vô Tàng, bây giờ còn chưa cất đi.  

             - Oa, vậy mà đệ còn có Hỏa Vân Thạch vạn năm, gần đây ta đang tìm thứ này, đệ có cần không, nếu không cần thì ta lấy nhé.  

             - Còn thứ này nữa, Ngũ Ấp Hoa, ta cũng muốn.  

             Lã Hồng Nhu không cần Mạc Phàm đồng ý, lấy luôn bỏ vào rương.  

             Mạc Phàm bĩu môi không nói gì, cũng không để ở trong lòng.  

             - Ta không có Trận Bàn, nhưng sư tỷ có thể tới Vô Khí Phong tìm Bất Linh sư tỷ, hẳn là Bất Linh sư tỷ sẽ có, sư tỷ nói là ta bảo sư tỷ qua đó, tỷ ấy sẽ cho sư tỷ một Trận Bàn không tệ, đúng rồi lúc đi nhớ mang theo một ít Thiên Long Quả.  

             Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

             Bất Linh sư tỷ thích Thiên Long Quả nhất, trước kia Bất Linh sư tỷ tới tìm hắn, chỉ ăn thứ này, không ăn thứ gì khác.  

             - Bất Linh sư tỷ, ta sẽ đi tìm tỷ ấy, đợi ta dựng trận pháp hộ phủ xong sẽ tới tìm đệ.  

             Lã Hồng Nhu không nghi ngờ, nói.  

             - Ta phải bế quan một thời gian, đợi ta đi ra đã sắp bắt đầu Đại Bỉ rồi, đợi sư tỷ lấy được Trận Bàn thì đi tìm Lương trưởng lão và Chúc trưởng lão với Vọng Cơ sư huynh, cũng dẫn cả Bất Linh sư tỷ đi, nếu tỷ ấy cảm thấy có hứng thú.  

             Mạc Phàm nói.  

             - Đại Bỉ?  

             Lã Hồng Nhu nhíu mày, không nói gì thêm.  

             Mạc Phàm nhìn thì rất phong quang, trên người như có bảo vật không đếm xuể, nhưng hắn trả giá hơn người khác rất nhiều.  

             - Vậy đệ bảo trọng.  

             Cô thuận tay lấy một bảo rương còn nhỏ đi, rời khỏi Tàng Bảo Các.  

             Mạc Phàm lắc đầu, cất rương còn thừa, đi tới bên cạnh quầy.  

             - Bất Viễn sư huynh, ta muốn đồ trong ngọc giản này.  

             Mạc Phàm lấy ngọc giản Vô Địch sư thúc cho hắn ra, đặt lên trên quầy.  

             Sắc mặt Phùng Bất Viễn xanh đỏ bất định, nhưng không lấy ngọc giản này.  

             Anh ta vừa khiến Mạc Phàm thiên địa vô môn, lúc này chỉ mới một lát, Mạc Phàm đã khiến anh ta không còn đường lùi.  

             Nếu anh ta đổi đồ cho Mạc Phàm, tương đương tát mình một cái.  

             - Sao thế, tấm bảng kia bị Vô Tàng sư bá lấy mất, Bất Viễn sư huynh còn định lập thêm cái khác sao?  

             Mạc Phàm cười lạnh lùng, hỏi.  

             - Tất nhiên là ta sẽ không tự lập quy củ, nhưng Mạc sư đệ đúng là có đủ thủ đoạn, vậy mà có thể mời được Vô Địch sư thúc và Vô Phong sư thúc ra tay, sư huynh đúng là bội phục.  

             Phùng Bất Viễn âm dương quái khí nói.  

             - Cho nên?  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             - Sư đệ tự giải quyết cho tốt đi, sơn bất kiến thủy kiến, dù sao sau này ngươi cũng dùng của Phùng gia bọn ta, đến lúc đó đừng trách ta không nói cho ngươi, con đường này, tự ngươi phá hỏng rồi.  

             Phùng Bất Viễn trầm giọng nói.  

             - Vậy sao?  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.  

             Con đường của Phùng gia, cho đến bây giờ hắn không muốn đi qua, là thông hay bị chặn, hắn đều không sao cả.  

             Kiếp trước, sư phụ hắn từng để hắn chấp chưởng Tàng Bảo Các, nhưng bị hắn từ chối.  

             Một nơi không có đồ hắn cần tìm, có thể làm gì hắn?  

             - Hừ, ngươi đợi đấy.  

             Phùng Bất Viễn thấy Mạc Phàm dầu muối không vào, hừ lạnh một tiếng, cầm lấy ngọc giản đi về sau đài.  

             Mạc Phàm không biết tốt xấu như thế, anh ta rất muốn xem Mạc Phàm có thể đi bao xa ở Thần Nông Tông.  

             Hiện giờ có Vô Địch sư thúc và Vô Phong sư thúc che chở Mạc Phàm, nhưng loại người như Mạc Phàm, sớm muộn gì cũng đắc tội không ít người ở Thần Nông Tông.  

             Tam Mệnh Quả không khác Cửu Thức Thạch lắm, nhưng hiệu quả mạnh hơn một chút, khiến thể cảm, khí cảm, thần cảm phân li, hạ thấp cảm nhận của một người.  

             Hiệu quả của Vô Thần Hoa càng mạnh hơn, tách toàn bộ cảm quan.  

             Hắn từng dùng ba thứ này rồi, nhưng dùng ít hơn, bởi vì ba thứ này đều là độc vật, nếu sử dụng quá liều lượng, sẽ khiến cả người như thi thể, không có bất luận cảm giác gì.  

             Tiến vào Võ Đạo Trì sử dụng ba thứ này, xem ra trong Võ Đạo Trì có thứ khiến người ta khó có thể chịu được, nếu không sẽ không dùng thẳng ba thứ này luôn, mà không phải dùng đan dược đóng cửu thức. Hắn không nghĩ nhiều, cất mấy thứ này vào trong nhẫn trữ vật, đi về phía Vô Địch Cung.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.