🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hắn không biết chuyện này có liên quan tới Vô Tàng sư bá hay không, nhưng nếu xảy ra tranh cãi với Phùng gia, vậy thì tìm người Phùng gia tới giải quyết.  

             Nếu Vô Tàng sư thúc không ra, hắn sẽ đánh người Phùng gia tới khi Vô Tàng sư bá ra mới thôi.  

             Nói xong, Mạc Phàm dẫn Lã Hồng Nhu và Phượng Vũ ra khỏi Tàng Bảo Các.  

             Hắn chưa đi được hai bước, bỗng nhiên dừng bước lại, nhìn về phía Phùng Bất Viễn trong quầy hàng.  

             - Bất Viễn sư huynh, ngươi có tu vi Hóa Thần kỳ đúng không, ta nghe nói Nhất Dương Kiếm của ngươi rất lợi hại, nhưng tốt nhất là đừng ra khỏi Tàng Bảo Các, nếu không ta sẽ thỉnh giáo ngươi đó.  

             Phùng Bất Viễn này hắt nước đục lên người hắn, nói mấy câu đã muốn thu hồi, đâu đơn giản như vậy.  

             Tàng Bảo Các không thể ra tay, nhưng hắn không tin Phùng Bất Viễn này không ra khỏi Tàng Bảo Các.  

             Phùng Bất Viễn ra khỏi Tàng Bảo Các, Phùng Bất Viễn chính là một trong những đối tượng hắn khiêu chiến.  

             Tươi cười trên mặt Phùng Bất Viễn cứng đờ, sắc mặt lập tức khó coi.  

             Không chỉ có anh ta, bên trong một phủ đệ ở Vô Cực Phong, đám Phùng Bất Khí và Liễu Mị Nhi vốn đang cười vui vẻ, lông mày nhíu lại.  

             - Tiểu tử này muốn làm gì?  

             - Cậu ta đây là muốn không chết không ngừng với Phùng gia bọn ta.  

             Sắc mặt Phùng Bất Khí hơi khó coi, nói.  

             Mạc Phàm đã nói rất rõ ràng, là muốn dùng đệ tử Phùng gia bọn họ rèn luyện chiến kỹ.  

             - Như vậy không còn gì tốt hơn, Phùng gia huynh cũng có mấy cao thủ, để tiểu tử này khiêu chiến đi, chuyện này là do tiểu tử này khơi mào, cho dù đánh chết Mạc Phàm, cũng không có ai nói gì.  

             Liễu Mị Nhi nghĩ một lát, cười nói.  

             - Nếu là như vậy thì không còn gì tốt hơn, chỉ là tiểu tử này rất tàn nhẫn, cho nên…  

             Phùng Bất Khí nói một nửa, thì dừng lại.  

             - Cho nên cái gì?  

             - Hẳn là không thể tới bước đó.  

             Phùng Bất Khí lắc đầu nói.  

             Chuyện này là thúc thúc ông ta bày mưu đặt kế, cho nên ầm ĩ lớn cũng không sao.  

             Phùng gia bọn họ có mấy đệ tử chữ lót “Bất”, thực lực không như bình thường, đối phó Mạc Phàm không thành vấn đề.  

             Nhưng ngay cả hai đồ đệ của Vô Địch sư thúc đều không phải đối thủ của Mạc Phàm, người Phùng gia bọn họ tu sĩ cấp thấp chỉ để Mạc Phàm thu thập, cao cấp thu thập Mạc Phàm cũng không có nhiều ý nghĩa.  

             Cho nên cho dù thế nào, đều là Phùng gia bọn họ mất mặt, cho nên hẳn là không đi tới bước này, để Mạc Phàm đuổi theo đệ tử Phùng gia bọn họ đánh.  

             - Nói như vậy, chẳng phải là khiến tiểu tử kia thực hiện được sao?  

             Sắc mặt Liễu Mị Nhi khó coi, nói.  

             - Cũng không dễ dàng như vậy, lát nữa muội sẽ biết, chúng ta đợi xem trò hay đi.  

             Phùng Bất Khí hơi nhếch miệng, thần bí nói.  

             Vẻ mặt đám Liễu Mị Nhi mờ mịt, nhưng không nói gì thêm, tiếp tục nhìn Mạc Phàm thông qua hình chiếu.  

             Trong Tàng Bảo Các, sắc mặt Phùng Bất Viễn khó coi, tươi cười lập tức hiện lên trên mặt anh ta.  

             - Mạc sư đệ đừng kích động, Mạc sư đệ là chiến tu, thực lực rất cao, tìm tu sĩ như bọn ta tu luyện cũng không có tác dụng gì, chỉ kéo trình độ của Mạc sư đệ xuống thôi.  

             Mạc Phàm dừng bước, không thèm liếc mắt nhìn Phùng Bất Viễn một cái.  

             - Cho nên?  

             Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.  

             Phùng gia không có mấy tu sĩ cùng cấp hoặc thực lực hơn hắn, quả thật không có tư cách mài đao của hắn, nhưng hắn không muốn dùng những người này để mài đao, chỉ dùng bọn họ để xả giận mà thôi, Phùng Bất Viễn nghĩ hơi nhiều rồi.  

             - Nếu Mạc sư đệ muốn giải quyết chuyện này như vậy, không phải là không thể được, có khả năng Mạc sư đệ phải chịu trừng phạt không nhẹ mới được.  

             - Đương nhiên không phải trừng phạt đơn phương, đám Bất Khí sư huynh, Liễu sư muội cũng phải chịu trừng phạt, hiện giờ đã bế môn suy nghĩ lỗi lầm, hiện giờ chỉ còn mình Mạc sư đệ, Mạc sư đệ không cần lo trừng phạt không công bằng, chỗ của ta có quy tắc trừng phạt, mỗi một quy tắc đều dựa theo quy củ của Thần Nông Tông, hơn nữa sư huynh của Luật Pháp Đường xác nhận, Mạc sư đệ muốn giải quyết chuyện này không?  

             Phùng Bất Viễn nói.  

             Mạc Phàm lắc đầu cười, Phùng gia chuẩn bị đúng là đầy đủ, ngay cả Luật Pháp Đường cũng có mặt.  

             - Các ngươi muốn thế nào?  

             Mạc Phàm hỏi với vẻ khinh thường.  

             - Chuyện này sao, thứ nhất, La Thiên Đại Tế của Mạc sư đệ hủy phủ đệ và trận pháp của đám Phùng sư huynh và Liễu sư muội, tuy đám Phùng sư huynh cũng sai, nhưng đều là đồng môn, Mạc sư đệ hạ thấp uy lực của La Thiên Đại Tế xuống, còn bồi thường cho mỗi bọn họ một tòa phủ đệ hẳn là không có vấn đề đúng không, theo ta được biết, tuy Mạc sư đệ là đệ tử ngoại lai, nhưng có rất nhiều cơ duyên, đồ đạt được tu sĩ Hợp Đạo cũng không thể so được với Mạc sư đệ, Mạc sư đệ bồi thường cho bọn họ hẳn là không thành vấn đề?  

             Phùng Bất Viễn mỉm cười nói.  

             Anh ta mới mở miệng, sắc mặt không ít người thay đổi.  

             Linh khí ở Thần Nông Tông vô cùng nồng đậm, phủ đệ tu luyện cần không ít nguyên liệu, không ít đệ tử vì dựng phủ đệ mới, làm nhiệm vụ hai ba năm cũng không đủ.  

             ể ể ồ ế ầ ếĐiểm này có thể nhìn ra từ Lã Hồng Nhu, cô cùng tiến vào Thần Nông Tông với Mạc Phàm, đến bây giờ ngay cả trận pháp của phủ đệ cũng không được chỉnh sửa hoàn toàn.  

             Đủ để thấy, xây dựng một tòa phủ đệ hao phí lớn cỡ nào.  

             Mạc Phàm tu sửa phủ đệ của mỗi người, hao phí bao nhiêu vật tư, bọn họ không dám tưởng tượng.  

             Không ít người thổn thức, đồng thời ánh mắt nhìn Mạc Phàm thay đổi hơn nhiều.  

             Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.  

             Quả thật hắn có không ít thứ tó, bồi thường mấy phủ đệ không tính là gì với hắn.  

             Nhưng hắn cần dùng linh thạch bồi thường cho đám Phùng Bất Khí sao?  

             Hắn có linh thạch, hoàn toàn có thể nhận mấy đệ tử đáng tin cậy, còn tốt hơn dựng lại phủ đệ cho đám Phùng Bất Khí.  

             - Tiếp tục điều kiện tiếp đi?  

             - Điều thứ hai, đây là yêu cầu của Luật Pháp Đường, Mạc sư đệ thân là sư đệ, lại ra tay với mấy vị sư huynh, Luật Pháp Đường yêu cầu Mạc sư đệ xin lỗi đám Phùng sư huynh, chuyện này không thành vấn đề đúng không?  

             Phùng Bất Viễn tiếp tục nói.  

             - Còn nữa không?  

             Mạc Phàm hỏi.  

             Đền tiền, xin lỗi, Phùng gia nghĩ hay quá nhỉ.  

             - Còn điều thứ ba, là chuyện của Lam gia, Mạc sư đệ đả thương Lam Phi sư đệ, vậy thì do Mạc sư đệ tới chữa khỏi cho Lam Phi, ngoài ra Lam Phi sư đệ bị Vô Địch sư thúc trục xuất khỏi sư môn, Lam gia muốn một người của Mạc sư đệ?  

             Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh, lập tức thoải mái hơn.  


             - Lam gia muốn ai?  

             Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lẽo, hỏi.  

             - Tiểu nha đầu có huyết cấm kỵ bên cạnh ngươi.  

             Phùng Bất Viễn khẽ nâng mí mắt, chỉ Tiểu Phượng Vũ nãy giờ không nói gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.