🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Hửm?  

             Không ít người nhìn nơi phát ra âm thanh, ánh mắt lập tức nhìn về phía Mạc Phàm và Phượng Vũ.  

             - Ngươi là ai?  

             Một nam tử nhíu mày, bất mãn nói.  

             - Ta sao?  

             Mạc Phàm lắc đầu, cười nhạt.  

             - Ta là người các ngươi muốn tìm, Mạc Phàm, các ngươi muốn dẫn Lã sư tỷ tới Vô Cực Phong tìm ta có chuyện gì, vị sư huynh này?  

             - Ngươi là Mạc Phàm à?  

             Không ít người nghe thấy lời Mạc Phàm nói, sắc mặt lập tức thay đổi.  

             Người đứng đầu hải tuyển, trái lại bọn họ từng nghe nói tới, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp.  

             Mạc Phàm không để ý tới người này, dời mắt nhìn Lã Hồng Nhu.  

             - Hồng Nhu sư tỷ không sao chứ?  

             - Ta không sao, ngươi có chuyện rồi.  

             Lã Hồng Nhu liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, tức giận nói.  

             - Ta cũng không sao.  

             Mạc Phàm cười khẽ, nói.  

             Hắn không cần nghĩ cũng biết, đám Phùng sư huynh vẫn chưa từ bỏ ý định, xem ra lần trước vẫn không đánh bọn họ đau.  

             Nếu là như vậy, vậy thì đánh thêm lần nữa.  

             - Vậy ta nhìn xem đệ không có chuyện gì thế nào.  

             Lã Hồng Nhu bĩu môi nói.  

             Rõ ràng là Mạc Phàm thấy những người này muốn tìm hắn giải quyết chuyện này, vậy mà tiểu tử này còn nhào vào, tự mình xuất hiện.  

             Nếu là cô, cô chắc chắn trốn được bao xa thì trốn.  

             - Nếu Mạc sư đệ ở đây, vậy không cần bọn ta nhiều lời nữa, cũng vì ngươi, hiện giờ ta đều xếp hàng ở đây, có phải ngươi nên giải quyết một phen hay không.  

             Nam tử gầy kia lạnh lùng nói.  

             - Không sai, Mạc sư đệ, ngươi vẫn nên giải quyết một phen thì hơn, trái lại ta thì không sao, chỉ phiền phức một chút, nhưng vì chuyện của ngươi, phiền phức nhiều người như vậy, Mạc sư đệ vẫn nên giải quyết thì hơn.  

             Một nam tử khác nói.  

             Tuy anh ta không rõ sao lại thế này, nhưng anh ta ở Thần Nông Tông hơn hai năm, rất nhiều chuyện chưa từng gặp qua.  

             Bỗng nhiên Tàng Bảo Các xuất hiện chuyện gây khó dễ cho những đệ tử ngoại lai bọn họ, rất rõ ràng là Mạc Phàm đắc tội Phùng gia chưởng quản Tàng Bảo Các, nếu không sẽ không xảy ra chuyện như vậy.  

             Nếu là việc Mạc Phàm làm, vậy thì để Mạc Phàm gánh.  

             Mạc Phàm cười khẽ, nhìn thoáng qua nam tử gầy.  

             Người khác châm ngòi thổi gió hắn không biết có phải người của Phùng gia không, nhưng quả thật nam tử gầy này là người của Phùng gia.  

             Hắn không để ý đến những người này, lập tức đi về trước quầy.  

             - Phùng Bất Viễn sư huynh, chuyện này do ta mà ra, các ngươi chuẩn bị giải quyết thế nào.  

             Nam tử ở trong quầy cũng như vậy, đều là người của Phùng gia.  

             Phùng Bất Viễn nở nụ cười vô hại, lấy một bàn tính ra, gõ vài cái.  

             - Mạc sư đệ nói gì vậy, tuy Phùng gia bọn ta chưởng quản Tàng Bảo Các, nhưng không có xích mích với Mạc sư đệ, chuyện giữa ngươi và Phùng Bất Khí sư huynh mấy hôm trước, Vô Địch sư thúc đã giải quyết, nếu như đã giải quyết, chúng ta có chuyện gì để nói nữa?- Còn quy củ của Tàng Bảo Các sao, là gia chủ cảm thấy quy củ của Tàng Bảo Các quá lỏng lẻo, không liên quan tới Mạc sư đệ.  

             Phùng Bất Viễn lại bổ sung thêm.  

             Mạc Phàm cười lạnh lùng, rõ ràng là vừa rồi Phùng Bất Viễn hất nước bẩn lên người hắn, lúc này lại bắt đầu thanh minh toàn bộ, thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này cao minh thật.  

             Nếu hắn thật sự tin lời Phùng Bất Viễn nói, vậy hắn đợi bị không ít sư huynh sư tỷ tìm tới cửa đi.  

             Nếu không chỉ có thể bị Phùng Bất Viễn nắm mũi dắt đi.  

             - Ý của Bất Viễn sư huynh, ta chỉ có thể tìm Vô Tàng sư bá rồi sao?  

             Mạc Phàm nhíu mày nói.  

             Vô Tàng sư bá là thúc thúc của Phùng Bất Khí nam tử họ Phùng xung đột với hắn, cũng là gia chủ Phùng gia hiện giờ, Tàng Bảo Các cũng do ông chưởng quản.  

             - Sư phụ ta, chỉ sợ bây giờ ngươi không tìm được, hiện giờ sư phụ đang bận chuyện, không có thời gian gặp ngươi, cho nên Mạc sư đệ nên làm gì thì làm đi, bỗng nhiên Tàng Bảo Các thay đổi quy củ, không có một chút liên quan tới ngươi.  

             Phùng Bất Viễn cười mà như không cười nói.  

             Không phải Mạc Phàm rất lợi hại sao, đến chỗ Vô Địch sư thúc đám Phùng Bất Khí cũng không kiếm được tiện nghi, nhưng đến Tàng Bảo Các, không khiến Mạc Phàm quỳ xuống cầu xin tha thứ, Mạc Phàm đừng mơ tìm được phương pháp.  

             Anh ta muốn Mạc Phàm biết, cái gì gọi là thượng thiên vô lộ hạ địa vô môn.  

             Lã Hồng Nhu nghe thấy lời Phùng Bất Viễn nói, lông mày nhíu chặt lại.  

             - Phùng sư huynh, vừa rồi ngươi không nói với ta như vậy.  

             - Lã sư muội, vừa rồi ta nói thế nào, ngươi muốn lặp lại một lần giúp ta à?  

             Phùng Bất Viễn cười hỏi.  

             - Ngươi.  

             Sắc mặt Lã Hồng Nhu khó coi, lập tức không nói gì.  

             Cô không ngu dốt, sao có thể không thấy thủ đoạn của Phùng Bất Viễn.  

             Lúc này cô nói gì cũng không có tác dụng.  

             Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, nhưng trong mắt lóe lên sắc bén, chẳng muốn cãi cọ với Phùng Bất Viễn.  

             - Chúng ta đi thôi, Hồng Nhu sư tỷ.  

             - Đi, Mạc sư đệ vẫn nên giải quyết chuyện này rồi rời đi thì hơn, tránh để bọn ta gặp phiền phức.  

             Nam tử gầy thấy Mạc Phàm muốn đi, chắn trước người Mạc Phàm nói.  

             Nam tử gầy ngăn cản đường đi của Mạc Phàm, không ít người đứng dậy.  

             Trong bọn họ có không ít người đang vội đổi đồ, nếu đổi sớm một chút tuyệt đối không muốn đợi thêm nữa.  

             Nếu Mạc Phàm ở đây, sao có thể để hắn đi.  

             - Vị sư huynh, ngươi đừng chắn trước mặt ta thì hơn.  

             Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

             - Sao thế, Mạc sư đệ muốn ra tay với ta à, vậy ta phải lĩnh giáo xem, người đứng đầu hải tuyển có bản lĩnh thế nào.  

             Nam tử gầy cười lạnh lùng, nói với vẻ khinh thường.  

             - Ngươi, còn chưa có bản lĩnh ra tay với ta.  

             Mạc Phàm liếc mắt nhìn nam tử gầy một cái, lập tức lắc đầu, lạnh nhạt nói.  

             - Vậy sao, khẩu khí của người đứng đầu hải tuyển lớn như vậy sao?  

             Phùng Bất Viễn xoa hai tay, vẻ mặt vô tội, giống như anh ta không biết gì.  

             - Bất Viễn sư huynh như vậy là được, nhưng nếu có thể, Bất Viễn sư huynh truyền cho Vô Tàng sư bá giúp ta một câu, ta sắp đại diện cho Thần Nông Tông tham gia Đại Bỉ, nhưng chiến kỹ vẫn chưa được hoàn thiện, cần rèn luyện chiến kỹ với một số người, nếu ta không may làm đệ tử Phùng gia bị thương, vẫn mong Vô Tàng sư bá đừng quá tức giận, nếu Vô Tàng sư bá tức giận, có thể cho người nói với ta một tiếng, chúng ta có thể nói chuyện.  

             Nói xong, lúc này ánh mắt hắn mới nhìn nam tử gầy kia, ngoắc ngón tay với anh ta.  

             - Vị sư huynh này, không phải là ngươi muốn lĩnh giáo với ta sao, Tàng Bảo Các cấm ra tay, nếu ngươi có gan, thì theo ta ra ngoài, người của Phùng gia khác cũng như vậy, có can đảm thì đi theo ta, nhát gan thì ta sẽ đi tìm các ngươi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.