Mạc Phàm nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sắc bén.
- Ngươi có thể lặp lại lần nữa không?
- Lam gia muốn nha đầu có huyết cấm kỵ bên cạnh ngươi.
Phùng Bất Viễn lặp lại.
Mạc Phàm có thể vì nha đầu này đỡ một quyền của Vô Địch sư thúc, chắc chắn quan hệ giữa Mạc Phàm và nha đầu này không bình thường.
Loại tình huống này cũng không hiếm lạ, có một số người bỗng nhiên thức tỉnh ký ức kiếp trước, tìm người nhà, bạn bè và đồ đệ của mình cũng thường có.
Chỉ cần đạt được nha đầu này, có khả năng yêu cầu gì, Mạc Phàm đều đồng ý.
Mạc Phàm cười lạnh lùng, ánh mắt phát lạnh nhìn xung quanh.
Chỉ trong phút chốc, ánh mắt hắn nhìn về phía tảng đá ở một góc Tàng Bảo Các.
- Vô Tàng sư bá, Vô Ngần sư thúc, nếu như ở đây thì mời hiện thân, không có ở đây thì mời phân ra một đạo thần thức tới, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Mạc Phàm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Bao gồm cả Phùng Bất Viễn trong đó, sắc mặt không ít người thay đổi.
Rõ ràng là Mạc Phàm nói chuyện với hai trưởng bối, vậy mà giọng điệu mang theo uy hiếp.
Chỉ riêng những lời này, hai người có thể tát chết Mạc Phàm.
Trong lúc này, cả Tàng Bảo Các lập tức vô cùng yên tĩnh, vốn có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3737141/chuong-1707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.