Phía sau tảng đá không có chút phản ứng.
- Không ra à?
Mạc Phàm nhíu mày, một tay vung lên không trung, một đạo khí trảm hình nguyệt nha chém lên tảng đá kia.
Không đợi khí trảm đến trước tảng đá kia, mấy bóng dáng ở phía sau cự thạch nhoáng lên một cái rồi đi ra.
“Rầm!” Cự thạch bị khí trảm chém tứ phân ngũ liệt.
Trong mấy nhân ảnh kia, không che mặt như đám người trước, đám người này ngoại trừ Long Vạn Sinh ra, những người khác đều mặc trường bào màu đỏ hoa văn vàng.
Bên hông là đai lưng bạch ngọc, chân đi giày hoa văn vàng, mỗi người đều cao lớn uy vũ, uy phong lẫm liệt.
- Mạc công tử, thật xin lỗi, tuy ngươi đã cứu con trai ta, nhưng ngươi đắc tội quá nhiều người, vì Long gia chúng ta, ta chỉ có thể làm vậy.
Bên cạnh đám người này, Long Vạn Sinh hơi nhếch miệng cười, trên mặt không có chút áy náy.
Mạc Phàm cứu con ông ta, ông ta đã tạ lễ Mạc Phàm đủ rồi.
Ông ta đã không nợ Mạc Phàm, bảo ông ta vì Mạc Phàm mà hủy Long gia bọn họ, chỉ sợ không ai ngu ngốc như thế.
“A.” Trong mắt Mạc Phàm không có chút phẫn nộ, chỉ hơi đáp.
Lúc Mạnh Vô Kỳ nói tin này cho hắn, hắn cũng hơi hoài nghi.
Nếu con trai của Long Vạn Sinh bệnh nặng, hắn là y tiên giỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3712987/chuong-1509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.