Chương trước
Chương sau
Thứ trong tay Mạnh Vô Kỳ tương tự mai rùa, rõ ràng không phải một khối to, nhưng Mạnh Vô Kỳ như cầm thứ rất nặng.  

             - Vào đi.  

             Trong mắt Mạc Phàm hiện lên dị sắc, hắn cất Trận Bàn nói.  

             Cửa phòng mở ra, Mạnh Vô Kỳ đi vào, hai tay anh ta nâng thứ như mai rùa đưa cho Mạc Phàm.  

             Mạc Phàm nhận lấy mai rùa này, một dòng linh khí được rót vào bên trong, mai rùa vốn to bằng lòng bàn tay lập tức to gấp hai ba lần.  

             Mạnh Vô Kỳ khẽ nâng mí mắt, trong mắt lộ ra dị sắc.  

             - Công tử, đây là xác của Huyền Vũ vạn năm lột xác sao?  

             Trên dược điển mà Mạc Phàm cho anh ta, cũng có tin tức liên quan tới Huyền Vũ vạn năm.  

             Huyền Vũ vạn năm do Huyền Quy và Huyền Xà sinh ra, có mai rùa nhưng thân rắn, ngàn năm lột xác một tầng da rắn, vạn năm lột xác mai rùa.  

             Lột xác xong da rắn rất cứng, thủy hỏa bất xâm, mai rùa càng ngộ khí thành sơn.  

             Mai rùa này hấp thu linh khí của Mạc Phàm, bỗng nhiên diện tích biến to, rất có khả năng là một phần xác của Huyền Vũ vạn năm lột xác.  

             - Không sai.  

             Trong mắt Mạc Phàm lóe sáng vui mừng, gật đầu nói.  

             Quả thật khối này là một phần xác ngoài của Huyền Vũ vạn năm lột xác, còn không phải lột xác lần đầu, mà lần thứ hai.  

             - Long Vạn Sinh đâu, không tới cùng ngươi à?  

             - Ông ta lấy thứ này ra xong định tự mình giao cho công tử, nhưng một gia đinh của Long gia chạy tới, nói con ông ta đột nhiên lại bệnh nặng, ông ta liền để lại thứ này và một ngọc giản rồi vội vàng chạy đi, bảo ta tự tay giao cho công tử.  

             Mạnh Vô Kỳ lấy một ngọc giản ra, giải thích.  

             - Vậy sao?  

             Mạc Phàm cầm ngọc giản, quét thần thức chú vào bên trong, một tấm bản đồ lập tức xuất hiện trong Thức Hải của hắn, lông mày hắn nhíu chặt.  

             - Hồ Huyền Vũ?  

             Hắn có biết về hồ Huyền Vũ, ở phía Bắc Ma Long Tinh, trên một hải đảo tiếp sát vùng địa cực, là một hồ băng.  

             Bởi vì rất giống Huyền Vũ nằm sấp, nên mới có cái tên này.  

             Trừ chuyện đó ra, băng hồ này có rất nhiều động băng, không gian bên trong rất không ổn định.  

             Có một số nơi sản sinh ra không gian ám lưu, không cẩn thận sẽ rơi vào bên trong, thỉnh thoảng còn phun ra huyền sát hàn khí, tu sĩ Hóa Thần bị phun trúng cũng sẽ bị thương.  

             Nơi này có tung tích của Huyền Vũ vạn năm sao?  

             - Hồ Huyền Vũ có tung tích của Huyền Vũ vạn năm sao?  

             Mạnh Vô Kỳ thấy Mạc Phàm nhắc tới nơi này, thì tò mò hỏi.  

             - Có hay không ta đều phải nhìn một phen, ngươi đi thu dọn đồ trước, sau đó tới Thiên Cơ Các xem giúp ta, thứ tự mới cập nhật của hải tuyển Thần Nông Tông, có lẽ chúng ta sắp rời đi.  

             Mạc Phàm lấy Thiên Cơ Lệnh của bản thân ra đưa cho Mạnh Vô Kỳ, nói.  

             Sắp kết thúc hải tuyển của Thần Nông Tông, chỉ còn 10 ngày nữa, trong 10 ngày này hắn nhất định phải tới nơi Thần Nông Tông chỉ định, tiếp tục khiêu chiến những người khác, đồng thời khiêu chiến người đứng đầu.  

             Còn hồ Huyền Vũ có Huyền Vũ vạn năm hay không, hắn đều phải đi xem.  

             - Dạ, công tử.  

             Mạnh Vô Kỳ giơ hai tay nhận lấy Thiên Cơ Lệnh, cung kính gật đầu.  

             Lúc ấy dựa theo lời Bạch Khởi, chỉ là phía dưới hồ Huyền Vũ có khá nhiều khe hở, không gian tóa phiến hơi nghiêm trọng mà thôi, cũng không có gì đặc biệt.  

             Nhưng đó là chuyện trăm năm sau, hiện giờ nhìn một cái cũng không có gì đáng ngại.  

             Nghĩ như vậy hắn đứng dậy rời khỏi phòng, rời khỏi Thiên Long Thành, lao về phía hồ Huyền Vũ.  

             Mạnh Vô Kỳ thu dọn một lát, sau đó đi tới Thiên Cơ Các.  

             Một tiếng sau Mạnh Vô Kỳ chưa rời khỏi tửu điếm, Lý Thanh Thành và lão giả họ Viên đã đi tới.  

             - Vô Kỳ, công tử nhà ngươi đâu?  

             Lý Thanh Thành hỏi.  

             Mấy ngày nay cô tìm Mạc Phàm vài lần, tất nhiên biết Mạnh Vô Kỳ.  

             - Chào Lý các chủ, công tử nhà ta đạt được tin về Huyền Vũ vạn năm từ chỗ Long tiên sinh, cho nên đến hồ Huyền Vũ rồi, công tử bảo ta tới Thiên Cơ Các tạm biệt Lý các chủ, thuận tiện cập nhật tin trong Thiên Cơ Lệnh.  

             Mạnh Vô Kỳ thấy là Lý Thanh Thành và lão giả họ Viên, anh ta không giấu diếm, hơi cúi người với hai người rồi nói.  

             - Tin về Huyền Vũ vạn năm sao?  

             Lý Thanh Thành và lão giả họ Viên nhìn nhau, sắc mặt bọn họ thay đổi.  

             - Làm sao vậy, Lý các chủ?  

             - Nơi đó không có Huyền Vũ vạn năm, hơn nữa gần đây ít người dám vào trong đó.  

             Lý Thanh Thành nhíu chặt mày, nói.  

             Nếu hồ Huyền Vũ có tin về Huyền Vũ vạn năm, chắc chắn không tránh khỏi mạng lưới thông tin của Thiên Cơ Các bọn họ.  

             Nếu có tin này, cô đã sớm nói cho Mạc Phàm, không đến lượt Long Vạn Sinh nói.  

             Còn hồ Huyền Vũ, hàng năm có một khoảng thời gian vô cùng không ổn định.  

             Không ai đến thì không nhìn ra, một khi tiến vào trong sẽ rơi vào mạch nước ngầm khôn cùng và hàn sát khí.  

             Cho nên bình thường tới lúc này, gần hồ Huyền Vũ không có người và ma thú dám tới gần.  

             - Vậy chẳng phải Long tiên sinh đang?  

             Mạnh Vô Kỳ nói một nửa thì dừng lại.  

             Mai rùa và ngọc giản đều là Long Vạn Sinh đưa tới, nếu tin tức là giả, chỉ sợ Long Vạn Sinh đã phản bội Mạc Phàm.  

             - Mạc công tử rời đi bao lâu rồi?  

             Lý Thanh Thành hỏi.  

             - Đã nửa canh giờ rồi.  

             - Nửa canh giờ?  

             Sắc mặt Lý Thanh Thành khó coi, lão giả họ Viên lắc đầu.  

             Cho dù nơi này cách hồ Huyền Vũ một khoảng, nhưng với tốc độ của Mạc Phàm, đủ để tới hồ Huyền Vũ rồi.  

             Không nói đến mục đích Long Vạn Sinh dẫn Mạc Phàm tới đó là gì, bọn họ đến tìm Mạc Phàm chính là muốn nói, bọn họ phát hiện tung tích của Ngạo Nhật Sơn Tông.  

             Nếu cô đồng ý với điều kiện của Mạc Phàm, sẽ không để Mạc Phàm gặp chuyện không may, ai biết tới muộn nửa canh giờ, Mạc Phàm đã rời khỏi thành.  

             …  

             Hồ Huyền Vũ, Mạc Phàm đứng trên một tảng đá bên hồ, phóng thần thức ra.  

             Hồ Huyền Vũ lúc này không giống kiếp trước hắn tới, không chỉ hồ nước bị đóng băng, tất cả đảo và mặt biển gần đó đều bị đóng băng, nếu hắn không có ngọc giản dẫn dường, có lẽ hắn sẽ không tìm được nơi này dễ như vậy.  

             Thần thức của hắn quét một vòng xung quanh, sau đó thu trở về, lông mày hắn nhíu chặt lại.  

             Dưới thần thức của hắn, nơi này không chỉ không có thứ liên quan tới nội đan của Huyền Vũ vạn năm.  

             Trái lại…  

             Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, sau đó hắn lấy khối mai rùa Long Vạn Sinh đưa cho ra.  

             Một pháp ấn đánh vào bên trong, chỉ trong phút chốc ấn ký hình dấu chấm than bay từ trong ra.  

             Ấn ký này bay một vòng trong không trung, lập tức “bùm” một tiếng nổ tung.  

             Mạc Phàm khẽ lắc đầu, năm ngón tay hắn nắm chặt, mai rùa lập tức bị bóp nát, rơi lên trên tảng đá.  

             Những người này đã đi theo hắn từ lúc hắn rời khỏi Thiên Long Thành.  

             Nếu hắn không phát hiện ra, vậy hắn không phải y tiên bất tử rồi.  

             - Long Vạn Sinh, mấy người cũng có thể đi ra rồi.  

             Mạc Phàm nói về phía một tảng đá.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.