Chương trước
Chương sau
Tứ Hồn Khủng Thú rất trung thành, một khi nhận chủ, chỉ biết bảo hộ chủ nhân.  

             Trừ phi bị người ta khống chế, nếu không sẽ không cắn chủ nhân của mình.  

             Người bị Tứ Hồn Khủng Thú cắn, ngoại trừ cơ thể bị thương ra, linh hồn cũng bị thương.  

             Linh hồn bị thương không mạnh, cùng lắm chỉ khiến bên trong tu sĩ hỗn loạn một thời gian, nhưng nếu thêm một nguyền rủa vào trong hồn của Tứ Hồn Khủng Thú, vậy thì khác rồi.  

             Tình huống như vậy, hắn thấy không ít.  

             Bởi vì Huyết Chú ở trong linh hồn, có vẻ không dễ bị phát hiện, cho nên không viết vào trong dược điển.  

             Nam tử trung niên nhận lấy đạo hồn phách kia, sắc mặt ông ta khó coi, trong mắt lóe lên sắc bén.  

             Chữ “Long” trong Thiên Long Thành này, lấy vì Long gia bọn họ.  

             Ở Thiên Long Thành, thế lực của Long gia bọn họ không kém thành chủ.  

             Cũng vì bệnh tình của con trai ông ta, lúc này ông ta mới khách sáo với Tôn Vô Tật như vậy.  

             Ông ta là người có uy tín danh dự ở Thiên Long Thành, thậm chí lại có người ra tay với con ông ta.  

             Ra tay với ông ta ông ta không có ý kiến, ra tay với con của ông ta, ông ta tuyệt đối không thể nhịn.  

             Sắc bén chỉ chớp lóe, rồi lập tức biến mất.  

             - Có người đã khống chế Tứ Hồn Khủng Thú của tiểu nhi, đa tạ nhắc nhở của công tử, lão phu sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.  

             Ông ta ôm quyền với Mạc Phàm nói.  

             - Đây là chuyện của ngươi, không liên quan gì tới ta, tự ngươi nhìn rồi làm đi, còn con trai ngươi, hai canh giờ sau sẽ tỉnh lại, dựa theo lời bạn kèm của ta nói dùng hai loại dược thanh tâm, bổ huyết, một tuần sau sẽ khôi phục như thường.  

             Mạc Phàm thản nhiên nói.  

             Hắn chỉ phụ trách khám bệnh, hắn chữa cho con trai nam tử trung niên này, lại nhắc nhở có người hạ độc thủ đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.  

             - Dạ dạ dạ, hôm nay đa tạ đại ân của công tử, mong công tử nhận lấy những lễ mọn này trước, đợi ta trở về an trí cho tiểu nhi xong, sẽ tới cửa hậu tạ công tử.  

             Nam tử trung niên vội vàng gật đầu nói.  

             Ông ta liếc mắt ra hiệu với những người khác, những gia đinh cầm rương và bình vội vàng đi tới bên cạnh Mạc Phàm, dâng đồ trong tay lên.  

             - Ta sẽ nhận lấy mấy thứ này, tới cửa bái tạ thì không cần, chúng tôi chỉ đi ngang qua nơi này mà thôi, hai ngày sau sẽ rời đi.  

             Mạc Phàm không khách sáo, nói.  

             Những lời này vừa vang lên, Mạnh Vô Kỳ đi tới nhận mấy thứ kia, rồi đứng sang một bên.  

             - Xem ra công tử không thích bị quấy rầy, như vậy cũng được, lão hủ Long Vạn Sinh, coi như có chút thực lực ở Thiên Long Thành, nếu trong mấy ngày này công tử gặp phải phiền phức gì ở Thiên Long Thành, có thể cầm thứ này tới tìm ta.  

             Long Vạn Sinh lấy một ngọc bài màu vàng đưa cho Mạc Phàm.  

             Ông ta có ân tất báo, nếu không gặp được Mạc Phàm, con của ông ta gần như chỉ có thể đợi chết rồi.  

             Ông ta chỉ có một đứa con trai này, được Mạc Phàm cứu mà chỉ đưa chút lễ đó, chính ông ta đều không đồng ý.  

             Mạc Phàm thấy Long Vạn Sinh nhiệt tình như vậy thì lắc đầu, vẫn nhận ngọc bài kia.  

             - Ta cũng nhận lấy thứ này, bây giờ ngươi có thể dẫn con trai ngươi trở về nghỉ ngơi, hai loại đan dược kia mua được rất dễ, chuyện còn lại không liên quan tới ngươi.  

             Long Vạn Sinh nhíu mày, sao ông ta có thể không hiểu ý của Mạc Phàm, Mạc Phàm bảo ông ta rời đi, sau đó muốn xử lý chuyện của Dược Vương.  

             Bệnh của con ông ta đã được chữa khỏi, có ông ta ở đây, Dược Vương cũng phải nể mặt ông ta một chút, chắc chắn không dám làm gì Mạc Phàm.  

             - Công tử, tiểu nhi đã không có vấn đề gì, có lẽ ta ở đây sẽ giúp đỡ được gì đó.  

             - Không cần, chút việc nhỏ ấy, ta có thể xử lý được, ngươi có thời gian nên xử lý chuyện của mình trước thì hơn.  

             Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.  

             Có người vì đánh chủ ý với dược điển của hắn, thiếu chút nữa giết bạn kèm của hắn, hơn nữa đối phương còn là lang băm, loại chuyện này hắn càng nguyện ý tự mình xử lý.  

             Ngoài ra chữa bệnh thì chữa bệnh, hắn đã cầm phí tổn chữa bệnh của Long Vạn Sinh, Long Vạn Sinh không cần dính vào.  

             - Được rồi, vậy ta cáo từ trước.  

             Long Vạn Sinh không từ chối nữa, ông ta gật đầu ngại ngùng.  

             Nhưng ông ta vẫn bảo hai gia đinh ở lại.  

             - Hai người ở đây, có chuyện gì thì lập tức báo cho ta biết.  

             - Dạ, lão gia.  

             Hai gia đinh không do dự nói.  

             Đám người Long gia rời đi, chỉ để lại hai gia đinh.  

             Ánh mắt mọi người không tự chủ được nhìn về phía Tôn Vô Tật bị lạnh nhạt đã lâu.  

             Bệnh mà Tôn Vô Tật không thể chữa trị được, lại được Mạc Phàm chữa trị dễ dàng, loại chuyện gần như không thể xảy ra đã xảy ra, hôm nay Dược Vương Các không yên bình rồi.  

             Mạc Phàm dời mắt nhìn Tôn Vô Tật, vẻ mặt hắn phát lạnh.  

             - Dược Vương Các? Ngươi tên là gì, đến từ môn phái nào?  

             Mạc Phàm hỏi.  

             Ở Tu Chân giới không có thế lực Dược Vương Các này, trái lại Dược Vương Môn thì có, tuy y thuật của chưởng môn bọn họ không bằng hắn, nhưng cũng rất cao.  

             “Rầm!” Tôn Vô Tật nhíu mày, ông ta đập tay mạnh lên bàn, chiếc bàn do Thiết Kim Mộc vạn năm tạo thành bị ông ta đập vỡ.  

             Mạc Phàm chữa khỏi cho con trai của Long Vạn Sinh, chuyện này như tát vào mặt ông ta.  

             Bây giờ Mạc Phàm lại nói chuyện với ông ta như vậy, giống như một đại nhân vật đang chất vấn tiểu bối, hoàn toàn không coi ông ta ra gì.  

             - Tiểu tử, làm càn, ngươi cho rằng đây là nơi nào, đến lượt ngươi chất vấn ta sao?  

             Tôn Vô Tật tức giận nói.  

             - Không nói cũng không sao, ngươi muốn bộ dược điển này đúng không?  

             Một tay Mạc Phàm vươn ra, một ngọc giản xuất hiện trong tay hắn.  

             Hắn không có hứng thú biết về Tôn Vô Tật, chẳng qua chỉ hỏi lấy lệ mà thôi.  

             - Truyện cười, ta đường đường là Tôn Vô Tật Dược Vương của Thiên Long Thành, cho dù phóng nhãn cả Ma Long Tinh cũng là y tiên số một, không ai dám nói số hai, sao có thể mơ ước dược điển của một tiểu tử vô danh tiểu tốt?  

             Vẻ mặt Tôn Vô Tật khó coi nói.  

             Quả thật ông ta mơ ước y điển của Mạc Phàm, nhưng sao ông ta có thể nói trước mặt mọi người?  

             - Số một ở Ma Long Tinh sao? Y tiên nổi danh ở Ma Long Tinh các ngươi hẳn là lão tiền bối tên Long Tinh Tử đúng không, sao ngươi đẩy mình lên số một rồi.  

             Mạc Phàm cười mỉa nói.  

             Kiếp trước lúc hắn tới Ma Long Tinh, Long Tinh Tử là y tiên đứng đầu Ma Long Tinh hơn một ngàn năm rồi.  

             Lúc ấy biết hắn đến, Long Tinh Tử còn cầm dược điển tới cửa bái phỏng hắn, hắn sửa bộ y điển này giúp Long Tinh Tử, Long Tinh Tử cảm kích lạy hắn chín lần mới bằng lòng rời đi.  

             Y thuật của tên Tôn Vô Tật này không bằng một phần nghìn của Long Tinh Tử, cũng dám xưng là số một, không sợ bị người ta cười rụng răng à?  

             - Ngươi.  

             Mặt Tôn Vô Tật xanh đỏ bất định.  

             - Không sai.  

             Tôn Vô Tật nói.  

             - Vậy được rồi, ngươi là y tiên đứng đầu Ma Long Tinh, đúng lúc ta biết chút y thuật, chúng ta lựa chọn ba bình uống vào, nếu ta bị trúng độc, dược điển cho ngươi, chúng ta sẽ rời đi, những chuyện khác ngươi chịu trách nhiệm, thế nào?  

             Mạc Phàm hỏi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.