Chương trước
Chương sau
Tôn Vô Tật nhướn mày, trong mắt ông ta xuất hiện vui mừng.  

             Chín bình dược này đều là độc dược mạnh nhất ông ta luyện chế, mỗi một loại đều có thể độc chế một địa long, Mạc Phàm muốn chơi nuốt độc với ông ta sao?  

             Mỗi một loại độc dược ở đây ông ta đều có thuốc giải, cho dù uống hết đống độc dược ở đây cũng không có vấn đề gì.  

             Mạc Phàm thì khác, cho dù Mạc Phàm biết chút y thuật, nhưng độc tính của những độc dược này rất mãnh liệt, sẽ không cho Mạc Phàm cơ hội phối giải dược, Mạc Phàm đã đột phát tử vong.  

             - Chơi như vậy cũng được, lão phu sẽ cho ngươi thấy Dược Vương ta là Dược Vương.  

             ấ ểTôn Vô Tật cười mỉa nói, lấy hai đĩa ngọc để ở không trung.  

             Ngón tay ông ta hơi búng ra, hai đĩa ngọc một cái tới trước người ông ta, một cái tới trước người Mạc Phàm.  

             - Nhưng như vậy không hay lắm, ba bình quá ít, nguy hiểm quá nhỏ.  

             - Ngươi muốn thế nào?  

             Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, vẻ mặt không đổi nói.  

             - Chín bình dược này, hai ta mỗi người một nửa, dựa theo trình tự của từng người phối thành một loại độc dược, sau khi phối kết thúc, sẽ do đối phương uống, người không bị làm sao sẽ thắng, nếu ta thắng, ta giải độc cho ngươi, sau đó tha cho hai ngươi rời đi, dược điển thì để lại, nếu ta thua, không cần các ngươi quản, các ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào.  

             Trong mắt Tôn Vô Tật xuất hiện sắc lạnh nói.  

             Mạc Phàm ầm ĩ lớn ở Dược Vương Các như vậy, chắc chắn thanh danh của ông ta ở Dược Vương Các sẽ giảm xuống.  

             Nếu Mạc Phàm muốn chết, tất nhiên ông ta sẽ không để Mạc Phàm chết dễ dàng như vậy, ba loại độc dược quá ít, không có biện pháp giữ lại thanh danh của ông ta, cũng không đủ phát tiết mối hận trong lòng ông ta.  

             Chín loại độc dược này là kịch độc kiến huyết phong hầu, nhưng sau khi phối theo trình tự, sẽ tạo ra một loại độc dược siêu cấp tên là Cửu Liên Hoàn.  

             Người ăn Cửu Liên Hoàn, trong chín giây sẽ bạo phát chín loại độc tính đan xen, cần cùng giải chín loại độc dược này trong khoảng thời gian ngắn mới được, nếu không chỉ có đường chết.  

             Tôn Vô Tật vừa mới nói xong, xung quanh lập tức rộ lên.  

             Dùng ba loại độc dược đã khiến bọn họ tai mắt cùng vui, dù sao cũng là độc dược, trừ phi nghĩ quẩn trong lòng nếu không không ai đụng vào thứ đó.  

             Không ngờ Tôn Vô Tật lại chơi chín loại độc dược với Mạc Phàm, còn phối độc dược lại với nhau, chơi hơi lớn rồi.  

             Hơi vô ý một chút, sẽ tử vong.  

             - Xem ra Tôn tiên sinh sắp nổi bão rồi.  

             Có người cười nói.  

             - Tôn tiên sinh có thể nổi tiếng ở Thiên Long Thành chúng ta như vậy, chắc chắn thật sự không đơn giản, nếu không sao được thành chủ tôn sùng là thượng khách?  

             - Như vậy khả năng tiểu tử này thua cao hơn nhiều.  

             - Chuyện này không có gì phải hoài nghi, tiểu tử này chết chắc rồi, Dược Vương không dễ khiêu chiến như vậy.  

             Nếu hai người mỗi người phối dược, có lẽ Mạc Phàm còn có khả năng thắng, như vậy rất công bằng với hai người.  

             Nhưng Mạc Phàm dùng độc dược mà Tôn Vô Tật phối, như vậy Tôn Vô Tật có giải dược, Mạc Phàm không có, Mạc Phàm có khả năng sống sao?  

             Mạnh Vô Kỳ cũng nhíu mày, nhìn Mạc Phàm với vẻ lo lắng.  

             - Ngươi chắc chắn muốn làm vậy à?  

             Mạc Phàm nhướn mày hỏi.  

             Đừng nói là chín loại độc dược, độc dược gấp 10 lần cũng không có tác dụng với hắn.  

             Trái lại với chín loại độc dược này, hắn có thể phối ra trên trăm loại độc dược khó giải, như vậy Tôn Vô Tật không chỉ gặp phiền phức đơn giản như vậy, mà là chết.  

             - Thế nào, tiểu tử, ngươi sợ à?  

             Tôn Vô Tật cười nham hiểm, nói.  

             - Sợ thì thôi, để dược điển lại, ngươi với bạn kèm cùng quỳ xuống xin lỗi ta, hai ngươi có thể cút.  

             Tôn Vô Tật trầm giọng nói.  

             - Sư phụ, vừa rồi tiểu tử này kiêu ngạo như vậy, người làm vậy là quá nhân từ rồi?  

             Bên cạnh Tôn Vô Tật, nam tử bị Tôn Vô Tật tát một cái lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm nói.  

             Lông mày hoa râm của Tôn Vô Tật nhướn lên, không đợi ông ta nói chuyện, Mạc Phàm lắc đầu cười hỏi:  

             - Ngươi muốn thế nào nữa?  

             - Ngươi phải lạy sư phụ ta ba cái, sau đó nói xin lỗi sư phụ ta, mong người ta tha thứ, như vậy mới được chứ, đúng rồi, còn thề với trời, sau này không sử dụng y thuật nữa.  

             Mạc Phàm khiến anh ta bị sư phụ tát một cái, thù này cũng phải tính lên người Mạc Phàm.  

             Nhân cơ hội này phải đòi lại hết.  

             - Tiểu tử, ngươi muốn chịu thua à?  

             - Có thể bắt đầu chưa?  

             Mạc Phàm nói với vẻ khinh thường.  

             Tuy hắn là y tiên, nhưng chơi độc với hắn, ở Tu Chân giới hắn vẫn chưa từng bại bởi bất luận kẻ nào.  

             Tôn Vô Tật và đệ tử của ông ta hơi sửng sốt, rồi lập tức khôi phục như thường.  

             Bọn họ tưởng rằng Mạc Phàm muốn chịu thua, dù sao phần lớn mọi người đều sợ chết, không ngờ Mạc Phàm ngu ngốc như thế, vẫn muốn đi đường chết.  

             - Tiểu tử, ta tốt bụng cho ngươi một con đường sống, ngươi không đi, nếu ngươi muốn chết thì ta tiễn ngươi một đoạn đường.  

             Tôn Vô Tật hừ lạnh một tiếng nói.  

             Hắn vươn một tay ra, ngón tay hơi cử động, dưới khí kình vô hình, chín bình dược “rầm” một tiếng mở ra hết.  

             Chín bình dược dựa theo trình tự bay tới đĩa ngọc trước người Mạc Phàm, đổ một phần độc dịch vào trong đĩa ngọc.  

             Chín loại độc dịch màu sắc khác nhau trộn lẫn lại, cuối cùng biến thành một loại độc dịch không vị màu đen.  

             Độc dịch vừa thành, ngón tay Tôn Vô Tật hơi búng, đĩa ngọc lung lay một phen, một giọt độc dịch rơi lên trên mặt đất.  

             “Xèo xèo…” Trận pháp ở Dược Vương Các chỉ sáng lên một cái, đã bị ăn mòn một vùng lớn, xuất hiện thêm một cái hắc động.  

             Đồng thời Thiết Kim Mộc trải trên mặt đất lập tức bốc lên khói đen, Thiết Kim Mộc nửa thước bị xuyên thủng rất nhanh, một đại động cỡ đầu người xuất hiện, có thể thấy rõ tầng một.  

             Thấy một màn như vậy, không ít người hít vào một hơi khí lạnh.  

             Ở Tu Chân giới một lời không hợp thì ra tay rất nhiều, vì giảm bớt tổn hại, không ít tòa nhà đều khắc trận pháp phòng hộ, những trận pháp này có thể chống đỡ phần lớn thương tổn.  

             Trừ chuyện đó ra, phần lớn tòa nhà lựa chọn sử dụng Thiết Kim Mộc.  

             Loại gỗ này không khác gỗ bình thường lắm, nhưng độ cứng rắn có thể so được với kim thạch, thêm trận pháp bảo hộ, thông thường pháp khí đều không thể làm gì được.  

             Nhưng độc dịch mà Tôn Vô Tật phối ra, chỉ một giọt nhỏ lên trên, vậy mà đốt trận pháp và Thiết Kim Mộc.  

             - Độc dịch này độc bao nhiêu?  

             Không ít người nhìn nước thuốc màu đen trong cái đĩa, cảm khái.  

             Đây chỉ là một giọt, mà có thể đốt trận pháp và Thiết Kim Mộc, nếu người uống hết, chắc chắn không còn cả cặn.  


             Cửu Liên Hoàn ngay cả kim thạch đều có thể dung hợp, càng không nói tới cơ thể tu sĩ, cho dù là thần thể cũng bị Cửu Liên Hoàn ăn mòn.  

             - Tiểu tử, ta đã phối độc dược xong rồi, bây giờ tới lượt ngươi.  

             Một tay Tôn Vô Tật vươn về phía Mạc Phàm, lạnh giọng cười nói.  

             Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mạc Phàm, nhao nhao lắc đầu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.