Tuy không biết đám người này do ai phái tới, nhưng bọn họ tới Mạc gia gây sự là không thể nghi ngờ.
Nếu là lúc trước, cho người như vậy một trăm lá gan bọn họ cũng không dám tới.
Bây giờ…
- Các vị, hôm nay nể mặt, ngày sau tất gặp mặt, mấy cậu nhất định phải vậy sao?
Sắc mặt cha Mạc Phàm khó coi, hỏi.
Phụ nữ Mạc gia tuyệt đối không thể theo chân bọn họ, người Mạc gia cũng không thể bị đám người này đá một cái.
Người kia không chỉ phế tu vi của bọn họ, còn gần như hủy hoại cơ thể bọn họ nữa.
Tu vi Chu Hiệt, Tần Kiệt cao nhất, hiện giờ cơ thể cũng suy yếu nhất.
Bị những người này đá một cái, không chết cũng tàn phế.
Cha Mạc Phàm mới mở miệng, những người đó cười khinh thường.
- Lão đại, lão già này đúng là chuyện gì cũng nói được, Mạc gia ông hiện giờ có gì đáng sợ, cần chúng tôi nể mặt sao?
Lông vàng cười nói.
Mạc gia hơn ba tháng trước, không nói tới chuyện bọn họ tới đây sẽ phải chết, ngay cả tư cách nói chuyện với người Mạc gia cũng không có.
Bây giờ sao, người Mạc gia ở Giang Nam không khác gì con chó.
Không đúng, còn không bằng chó.
Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, bọn họ tới Mạc gia gây chuyện, không chỉ không cần cố kỵ ai, quay về còn lấy được xấp tiền.
Chuyện như vậy, sao bọn họ có thể bỏ qua.
Ngoài ra Mạc gia còn có mấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3689764/chuong-1304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.