Chương trước
Chương sau
Dựa theo hình ảnh vừa chiếu, không biết vì nguyên nhân gì mà Long Ngạo Thiên chỉ dùng Hóa Nguyên Thuật phế bỏ tu vi của người nhà và đồ đệ hắn, không giết bọn họ, chắc chắn lúc này bọn họ đang ở đâu đó.

- Có lẽ bọn họ đang ở Vĩnh Thành Đông Hải quê nhà của cậu, cuộc sống cũng không được tốt lắm.

Lam Điệp hơi nhíu mày, có chút khó có thể mở miệng nói.

- Vĩnh Thành? Lam Điệp, cô cho tôi một lời giải thích.

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, nói.

Trang viên này bị hủy, cho dù vậy Mạc gia có tài sản ở Giang Nam, không một ai ở Đông Hải dám động, tuy Tần lão gia tử bị gi ết chết, nhưng địa bàn của Tần gia còn đó.

Trừ phi, trừ phi những người khác cùng đối phó Mạc gia.

- Trước khi hai người kia rời khỏi Giang Nam đã chiêu cáo với mọi người, phàm là của Mạc gia, đều là vô chủ, cho nên xí nghiệp của Mạc gia nhanh chóng bị chia cắt, biệt thự của Mạc gia ở Đông Hải cũng bị người ta chiếm, Đường Long ra tay ngăn cản, bị đánh thành người sống thực vật, một người họ Lỗ và một đám người họ Khương muốn đón người Mạc gia đi, kết quả trên đường đi được cho hay người Mạc gia trọn đời không thể rời khỏi tỉnh Giang Nam, bởi vì chuyện này mà ông chủ Lỗ mất địa vị ở Tấn Châu, cho nên người Mạc gia chỉ có thể trở về Vĩnh Thành ở tạm.

Lam Điệp nói.

- Đồ của Mạc gia đều là vật vô chủ, phải không?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, trong đôi mắt tràn đầy sắc bén, cao giọng nói.

- Hai người kia nói như vậy, không phải là chúng tôi muốn lấy.

Sắc mặt Kiều Phi một võ giả của Kiều gia khó coi, vội vàng giải thích.

Mạc gia bại một lần như núi đổ, nhìn tài sản của Mạc gia nhiều như vậy, không ai có thể không động tâm, Kiều gia bọn họ cũng không nhịn được lấy một phần.

- Bọn họ nói thế nào thì mấy người làm thế ấy sao?

Mạc Phàm híp mắt nhìn Kiều Phi, hỏi.

- Chuyện này…

Kiều Phi nhíu mày, không dám nhìn Mạc Phàm nữa, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy từ trán ông ta xuống.

Từ khi ông ta cầm đồ của Mạc gia, ông ta chưa từng ngủ an ổn, chỉ sợ Mạc Phàm đột nhiên trở về.

Bây giờ không phải sợ Mạc Phàm trở về, Mạc Phàm đã trở về.

Sắc mặt những người khác cũng không khá hơn, bầu không khí như chết lặng.

Rất lâu sau, lúc này Mạc Phàm mới mở miệng lần nữa.

- Người lấy đồ của Mạc gia tôi, trước khi tôi chưa tìm được người Mạc gia thì trả lại gấp trăm lần, người thương tổn Mạc gia tôi, giết người Mạc gia tôi, tự sát đi, mấy người cũng có thể chạy trốn, tôi cho các người thời gian, nhưng tôi sẽ đi tìm các người.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lùng, trầm giọng nói.

Hiện giờ không phải lúc báo thù từng bước, đợi tìm được cha mẹ đám Tiểu Vũ, lại tính chuyện này cũng không muộn.

- Lam Điệp, cô theo tôi một chuyến.

Mạc Phàm nhìn Lam Điệp, ra lệnh.

Lam Điệp xem như biết nhiều về chuyện này, mang cô theo sẽ giảm bớt không ít phiền phức.

- Dạ, Mạc tiên sinh.

Lam Điệp gật đầu.

Hắc Thị bọn họ vốn đứng về phía Mạc Phàm, lần này Mạc gia gặp nạn bọn họ không giơ tay giúp đỡ, đến nay vẫn còn thẹn trong lòng.

Mạc Phàm vung tay lên, một vùng hồng quang bao Lam Điệp và Quỷ Linh Nhi ở bên trong, âm thanh máy bay chiến đấu bay qua vang lên, Mạc Phàm mang theo hai người biến mất ở chân trời.

Tuy còn rất nhiều chuyện hắn muốn biết, nhưng đợi hắn tìm được người nhà rồi nói sau.

Ở tại chỗ, những người đó nhìn bóng lưng Mạc Phàm, ánh mắt cả đám âm tình bất định.

- Chỉ sợ Hoa Hạ sắp là một vùng gió tanh mưa máu rồi.

Mãi đến khi Mạc Phàm biến mất hoàn toàn, lúc này Kiều Phi mới dám mở miệng, lắc đầu thở dài nói.

Cây bị mọi người lật đổ, bây giờ cây sống lại lần nữa, những người đẩy cây sắp gặp tao ương, lần này số người đẩy cây không ít.

...

Vĩnh Thành Đông Hải, tiểu viện Mạc gia.

Bởi vì là gần giữa trưa, khói bếp chui từ trong ống khói ra.

Trong sân, đám Chu Hiệt, Tần Kiệt đang giúp cha mẹ Mạc Phàm làm cơm trưa.

So với ba tháng trước, tất cả mọi người đều tiều tụy hơn nhiều, mỗi người đều tiều tụy vì bệnh, bọn họ nhíu chặt mày vì đau đớn, tràn đầy bất đắc dĩ.

Đúng lúc này, tiếng phanh xe vang lên, một đám người vẻ mặt bất thiện đi tới.

Đám người này khoảng 27, 28 tuổi, miệng ngậm điếu thuốc lá, trên làn da lộ ra ngoài đầy hình xăm, vẻ mặt lưu manh.

Đám người này vừa đi vào tiểu viện Mạc gia, một người trong đó cầm thi thể một con chó to ném “rầm” một tiếng, vứt lên trên đất, giọng nói chói tai vang lên theo.

- Là tên ranh con kia đá chết chó của lão tử, nhanh ra đây cho lão tử.

Đám cha mẹ Mạc Phàm đang bận việc, nghe thấy giọng nói này thì nhíu mày đi ra, nhìn về phía những người này.

Giữa tiểu viện, Tiểu Vũ nằm trên ghế hai mắt quấn vải trắng nghe thấy âm thanh, cũng nhìn qua.

- Cha, làm sao vậy?

Tiểu Vũ sờ s0ạng bên cạnh vài cái, hỏi.

- Không sao.

Cha Mạc Phàm trấn an Tiểu Vũ, trong mắt lóe lên đau khổ, đi về phía những người kia.

- Mấy cậu không tìm lầm nơi đấy chứ?

Cha Mạc Phàm mở đôi môi khô quắt, khàn giọng hỏi.

Ba tháng này có không ít người tới gây phiền phức, gần như luôn có người lấy chuyện không rõ nguyên do tới cửa bới móc, ông đã gần như vô cảm rồi.

- Tìm lầm nơi, ông hỏi tiểu tử này xem, hôm nay lúc cậu ta đi câu cá có phải đá chết chó của tôi hay không, tôi tìm mấy người thì tìm ai?Một tên đầu bóng loáng người đầy hình xăm chỉ Tần Kiệt đang múc nước xử lý cá, hỏi.

Tần Kiệt vốn sửng sốt, sau đó nhíu mày.

- Sư công, con không đá chó của anh ta.

Tần Kiệt nói với cha Mạc Phàm.

Quả thật anh ta ra ngoài câu cá, còn gặp được một con chó bull, con chó pull này há miệng liền cắn anh ta, bị anh ta đá một cái.

Nếu tu vi của hắn không bị phế, chắc chắn con chó này sẽ chết.

Nhưng bây giờ cơ thể còn kém hơn thanh niên bình thường, con chó bull kia chỉ kêu một tiếng liền bỏ chạy, anh ta cảm thấy nó không chết được.

- Các vị, Tiểu Kiệt còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, hay là như vậy đi, tôi xin lỗi các vị, chuyện này cứ thế thôi, được không?

Cha Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Haizz, lão già kia, sao ông có thể nói như vậy, cậu ta còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện thì thôi, con chó này của tôi mới hai tuổi, bị người ta đá đáng chết sao?

Bên cạnh người đàn ông hình xăm, một tên lông vàng phun cây tăm trong miệng ra, nói.

- Mấy anh!

Tần Kiệt nhíu mày, anh ta nắm chặt tay muốn xông lên.

- Các cậu muốn thế nào?

Cha Mạc Phàm giữ chặt Tần Kiệt hỏi.

Không chỉ bọn họ thành người bình thường, Tần lão gia tử cũng bị người ta gi ết chết, tất cả Tần gia vì Mạc gia mà bị bắt hết, chỉ còn lại mình Tần Kiệt, nếu Tần Kiệt lại xảy ra chuyện, ông không có biện pháp công đạo với Tần lão gia tử rồi.

- Thế nào sao, cậu ta đá chó của chúng tôi, tôi không lừa các ông, cũng không làm chuyện phạm pháp, ông giao một người phụ nữ ra đây cùng ăn bữa cơm với chúng tôi.

Người đàn ông đầy hình xăm cười dâm đãng nhìn về phía Chu Hiệt và lão mẹ Mạc Phàm.

- Hoặc trong số các người một người đi ra để chúng tôi đá một cái, không chết thì coi như các người mạng lớn.

Trong sân, sắc mặt đám cha Mạc Phàm đều khó coi. Dựa theo hình ảnh vừa chiếu, không biết vì nguyên nhân gì mà Long Ngạo Thiên chỉ dùng Hóa Nguyên Thuật phế bỏ tu vi của người nhà và đồ đệ hắn, không giết bọn họ, chắc chắn lúc này bọn họ đang ở đâu đó.

- Có lẽ bọn họ đang ở Vĩnh Thành Đông Hải quê nhà của cậu, cuộc sống cũng không được tốt lắm.

Lam Điệp hơi nhíu mày, có chút khó có thể mở miệng nói.

- Vĩnh Thành? Lam Điệp, cô cho tôi một lời giải thích.

Ánh mắt Mạc Phàm phát lạnh, nói.

Trang viên này bị hủy, cho dù vậy Mạc gia có tài sản ở Giang Nam, không một ai ở Đông Hải dám động, tuy Tần lão gia tử bị gi ết chết, nhưng địa bàn của Tần gia còn đó.

Trừ phi, trừ phi những người khác cùng đối phó Mạc gia.

- Trước khi hai người kia rời khỏi Giang Nam đã chiêu cáo với mọi người, phàm là của Mạc gia, đều là vô chủ, cho nên xí nghiệp của Mạc gia nhanh chóng bị chia cắt, biệt thự của Mạc gia ở Đông Hải cũng bị người ta chiếm, Đường Long ra tay ngăn cản, bị đánh thành người sống thực vật, một người họ Lỗ và một đám người họ Khương muốn đón người Mạc gia đi, kết quả trên đường đi được cho hay người Mạc gia trọn đời không thể rời khỏi tỉnh Giang Nam, bởi vì chuyện này mà ông chủ Lỗ mất địa vị ở Tấn Châu, cho nên người Mạc gia chỉ có thể trở về Vĩnh Thành ở tạm.

Lam Điệp nói.

- Đồ của Mạc gia đều là vật vô chủ, phải không?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, trong đôi mắt tràn đầy sắc bén, cao giọng nói.

- Hai người kia nói như vậy, không phải là chúng tôi muốn lấy.

Sắc mặt Kiều Phi một võ giả của Kiều gia khó coi, vội vàng giải thích.

Mạc gia bại một lần như núi đổ, nhìn tài sản của Mạc gia nhiều như vậy, không ai có thể không động tâm, Kiều gia bọn họ cũng không nhịn được lấy một phần.

- Bọn họ nói thế nào thì mấy người làm thế ấy sao?

Mạc Phàm híp mắt nhìn Kiều Phi, hỏi.

- Chuyện này…

Kiều Phi nhíu mày, không dám nhìn Mạc Phàm nữa, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng chảy từ trán ông ta xuống.

Từ khi ông ta cầm đồ của Mạc gia, ông ta chưa từng ngủ an ổn, chỉ sợ Mạc Phàm đột nhiên trở về.

Bây giờ không phải sợ Mạc Phàm trở về, Mạc Phàm đã trở về.

Sắc mặt những người khác cũng không khá hơn, bầu không khí như chết lặng.

Rất lâu sau, lúc này Mạc Phàm mới mở miệng lần nữa.

- Người lấy đồ của Mạc gia tôi, trước khi tôi chưa tìm được người Mạc gia thì trả lại gấp trăm lần, người thương tổn Mạc gia tôi, giết người Mạc gia tôi, tự sát đi, mấy người cũng có thể chạy trốn, tôi cho các người thời gian, nhưng tôi sẽ đi tìm các người.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lùng, trầm giọng nói.

Hiện giờ không phải lúc báo thù từng bước, đợi tìm được cha mẹ đám Tiểu Vũ, lại tính chuyện này cũng không muộn.

- Lam Điệp, cô theo tôi một chuyến.

Mạc Phàm nhìn Lam Điệp, ra lệnh.

Lam Điệp xem như biết nhiều về chuyện này, mang cô theo sẽ giảm bớt không ít phiền phức.

- Dạ, Mạc tiên sinh.

Lam Điệp gật đầu.

Hắc Thị bọn họ vốn đứng về phía Mạc Phàm, lần này Mạc gia gặp nạn bọn họ không giơ tay giúp đỡ, đến nay vẫn còn thẹn trong lòng.

Mạc Phàm vung tay lên, một vùng hồng quang bao Lam Điệp và Quỷ Linh Nhi ở bên trong, âm thanh máy bay chiến đấu bay qua vang lên, Mạc Phàm mang theo hai người biến mất ở chân trời.

Tuy còn rất nhiều chuyện hắn muốn biết, nhưng đợi hắn tìm được người nhà rồi nói sau.

Ở tại chỗ, những người đó nhìn bóng lưng Mạc Phàm, ánh mắt cả đám âm tình bất định.

- Chỉ sợ Hoa Hạ sắp là một vùng gió tanh mưa máu rồi.

Mãi đến khi Mạc Phàm biến mất hoàn toàn, lúc này Kiều Phi mới dám mở miệng, lắc đầu thở dài nói.

Cây bị mọi người lật đổ, bây giờ cây sống lại lần nữa, những người đẩy cây sắp gặp tao ương, lần này số người đẩy cây không ít.

...

Vĩnh Thành Đông Hải, tiểu viện Mạc gia.

Bởi vì là gần giữa trưa, khói bếp chui từ trong ống khói ra.

Trong sân, đám Chu Hiệt, Tần Kiệt đang giúp cha mẹ Mạc Phàm làm cơm trưa.

So với ba tháng trước, tất cả mọi người đều tiều tụy hơn nhiều, mỗi người đều tiều tụy vì bệnh, bọn họ nhíu chặt mày vì đau đớn, tràn đầy bất đắc dĩ.

Đúng lúc này, tiếng phanh xe vang lên, một đám người vẻ mặt bất thiện đi tới.

Đám người này khoảng 27, 28 tuổi, miệng ngậm điếu thuốc lá, trên làn da lộ ra ngoài đầy hình xăm, vẻ mặt lưu manh.

Đám người này vừa đi vào tiểu viện Mạc gia, một người trong đó cầm thi thể một con chó to ném “rầm” một tiếng, vứt lên trên đất, giọng nói chói tai vang lên theo.

- Là tên ranh con kia đá chết chó của lão tử, nhanh ra đây cho lão tử.

Đám cha mẹ Mạc Phàm đang bận việc, nghe thấy giọng nói này thì nhíu mày đi ra, nhìn về phía những người này.

Giữa tiểu viện, Tiểu Vũ nằm trên ghế hai mắt quấn vải trắng nghe thấy âm thanh, cũng nhìn qua.

- Cha, làm sao vậy?

Tiểu Vũ sờ s0ạng bên cạnh vài cái, hỏi.

- Không sao.

Cha Mạc Phàm trấn an Tiểu Vũ, trong mắt lóe lên đau khổ, đi về phía những người kia.

- Mấy cậu không tìm lầm nơi đấy chứ?

Cha Mạc Phàm mở đôi môi khô quắt, khàn giọng hỏi.

Ba tháng này có không ít người tới gây phiền phức, gần như luôn có người lấy chuyện không rõ nguyên do tới cửa bới móc, ông đã gần như vô cảm rồi.

- Tìm lầm nơi, ông hỏi tiểu tử này xem, hôm nay lúc cậu ta đi câu cá có phải đá chết chó của tôi hay không, tôi tìm mấy người thì tìm ai?Một tên đầu bóng loáng người đầy hình xăm chỉ Tần Kiệt đang múc nước xử lý cá, hỏi.

Tần Kiệt vốn sửng sốt, sau đó nhíu mày.

- Sư công, con không đá chó của anh ta.

Tần Kiệt nói với cha Mạc Phàm.

Quả thật anh ta ra ngoài câu cá, còn gặp được một con chó bull, con chó pull này há miệng liền cắn anh ta, bị anh ta đá một cái.

Nếu tu vi của hắn không bị phế, chắc chắn con chó này sẽ chết.

Nhưng bây giờ cơ thể còn kém hơn thanh niên bình thường, con chó bull kia chỉ kêu một tiếng liền bỏ chạy, anh ta cảm thấy nó không chết được.

- Các vị, Tiểu Kiệt còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, hay là như vậy đi, tôi xin lỗi các vị, chuyện này cứ thế thôi, được không?

Cha Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Haizz, lão già kia, sao ông có thể nói như vậy, cậu ta còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện thì thôi, con chó này của tôi mới hai tuổi, bị người ta đá đáng chết sao?

Bên cạnh người đàn ông hình xăm, một tên lông vàng phun cây tăm trong miệng ra, nói.

- Mấy anh!

Tần Kiệt nhíu mày, anh ta nắm chặt tay muốn xông lên.

- Các cậu muốn thế nào?

Cha Mạc Phàm giữ chặt Tần Kiệt hỏi.

Không chỉ bọn họ thành người bình thường, Tần lão gia tử cũng bị người ta gi ết chết, tất cả Tần gia vì Mạc gia mà bị bắt hết, chỉ còn lại mình Tần Kiệt, nếu Tần Kiệt lại xảy ra chuyện, ông không có biện pháp công đạo với Tần lão gia tử rồi.

- Thế nào sao, cậu ta đá chó của chúng tôi, tôi không lừa các ông, cũng không làm chuyện phạm pháp, ông giao một người phụ nữ ra đây cùng ăn bữa cơm với chúng tôi.

Người đàn ông đầy hình xăm cười dâm đãng nhìn về phía Chu Hiệt và lão mẹ Mạc Phàm.

- Hoặc trong số các người một người đi ra để chúng tôi đá một cái, không chết thì coi như các người mạng lớn.

Trong sân, sắc mặt đám cha Mạc Phàm đều khó coi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.