Tống gia tồn tại mấy trăm năm ở Giang Nam, vẫn thịnh mà không suy.
Cho đến bây giờ, đã có dấu hiệu thế gia số một Giang Nam, gần như có thể nói không ai ở Giang Nam có thể trêu chọc Tống gia.
Nếu là trước đây, Tống Tử Duyệt có xung đột với những người khác, cho dù đúng hay sai, Tống Minh Huy sẽ ủng hộ Tống Tử Duyệt.
Nhưng lần này Tống Minh Huy không chỉ bảo Tống Tử Duyệt quỳ xuống xin lỗi, còn nói với Tống Tử Duyệt người họ Mạc không thể trêu chọc.
Mạc gia mạnh đến mức nào khiến Tống gia kiêng kị như thế?
Cho dù là Bạch Tiểu Tuyết hay đám Tống Tử Duyệt, vẻ mặt tất cả đều vô cùng khiếp sợ.
An Hiểu Hiên nhìn có vẻ hiểu biết Mạc Phàm, lúc này cũng bị dọa sợ ngây người.
Một lát sau, Tống Tử Duyệt mới chậm rãi mở miệng.
- Con không quỳ!
Cô ta đường đường là đại tiểu thư Tống gia, nếu Mạc Phàm là Mạc đại sư Đông Hải, cô ta sẽ lập tức quỳ xuống.
Nhưng Mạc Phàm chỉ là một tên hai lúa không rõ lai lịch, cô ta tình nguyện chết cũng không làm vậy.
Còn nữa, bên ngoài có vũ khí chĩa vào Mạc Phàm, Mạc Phàm dám ra tay với cô ta sao?
Chỉ cần Mạc Phàm dám động một ngón tay, cô ta lập tức bảo người bắn chết Mạc Phàm.
- Con!
Trong điện thoại, Tống Minh Huy cao giọng nói.
Nếu Tống Tử Duyệt ở bên cạnh ông ta, chắc chắn ông ta đã tát một cái rồi.
- Con không quỳ thì cha quỳ thay con!
“Cộp” một tiếng, ở bên kia điện thoại, Tống Minh Huy quỳ trên sàn trong văn phòng.
- Mạc tiên sinh, con gái tôi trẻ người non dạ, có thể nể mặt tôi chỉ có một đứa con gái, lại đang làm việc cho Mạc đại sư, tha cho con tôi một đường sống được không?
Bộ dạng đáng thương tội nghiệp, không có một chút dáng vẻ của gia chủ Tống gia Giang Nam.
Tống Minh Huy không để ý những chuyện này, nếu hắn không quỳ, mạng của con gái ông ta khóa bảo toàn.
Ông ta không có con thành đàn như các lão tổng khác, ông ta cố gắng lâu như vậy chỉ có một đứa con gái là Tống Tử Duyệt, tất nhiên không nỡ từ bỏ.
Tống Minh Huy vừa quỳ xuống, trong cửa hàng đồ cổ hoàn toàn bùng nổ.
Thu Minh Nguyệt bị hai đại hán kéo, nghe thấy âm thanh trong điện thoại, mắt anh ta mở to, trên mặt không còn chút huyết sắc.
Tống Minh Huy như cha anh ta, vậy mà Tống Minh Huy quỳ xuống với Mạc Phàm.
Rốt cuộc hắn đắc tội người nào vậy?
Sắc mặt Miyamoto Kawa cũng khó coi, âm tình bất định.
Chỉ cần Thiên Địa Nguyên Thạch quay về tay Tống gia, chắc chắn anh ta có thể lấy được, hiện giờ muốn lấy khối Thiên Địa Nguyên Thạch này, Mạc Phàm này không đơn giản.
Tống Tử Duyệt vốn sửng sốt, sau đó mặt xám như tro tàn, không còn cao ngạo và hung hãn như trước.
Cha cô ta đã quỳ xuống với Mạc Phàm, nói lên cha cô ta không giam được Mạc đại sư, trái lại có khả năng bị Mạc đại sư đánh bại rồi.
Mạc Phàm này không phải Mạc đại sư, cũng không phải tộc nhân của Mạc đại sư, nhưng chắc chắn có quan hệ không tầm thường với Mạc đại sư.
Cô ta có thể ra lệnh cho sát thủ giết Mạc Phàm, nhưng Tống gia bọn họ sẽ phải chôn cùng Mạc Phàm.
- Anh muốn giết tôi thì giết đi, nhưng để cha tôi đứng dậy.
Tống Tử Duyệt nghiến răng, không cam lòng nói.
Tuy cô ta không muốn thừa nhận, nhưng quả thật cô ta thua rồi, từ lúc bắt đầu cô ta đã thua.
- Mạc Phàm, thôi, chúng ta đi đi.
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày khuyên.
Tuy Tống Tử Duyệt hơi quá phận, nhưng may mà không có chuyện gì, trải qua chuyện này, chắc chắn sau này Tống Tử Duyệt sẽ thành thật hơn nhiều, không cần thiết khiến ngươi chết ta sống.
Tống Tử Duyệt nhíu mày, rõ ràng là không ngờ Bạch Tiểu Tuyết sẽ cầu xin cho mình, không vui còn giận.
- Bạch Tiểu Tuyết, Tống Tử Duyệt tôi không cần cô thương hại.
Cho dù cô ta thua cũng là đại tiểu thư Tống gia, không cần giả từ bi mèo khóc chuột.
- Câm miệng, Tiểu Duyệt, con không muốn sống cũng phải nghĩ cho mẹ con chữ.
Tống Minh Huy oán trách.
Tống Tử Duyệt bị làm hư rồi, có đường sống không đi, cứ thích đi đường chết.
Nói xong, ông ta lại nhanh chóng cảm ơn Bạch Tiểu Tuyết.
- Cảm ơn Bạch tiểu thư, Tử Duyệt bị tôi làm hư, không hiểu chuyện, cô đừng oán trách, hôm nào đó tôi sẽ mang lễ đến Bạch gia nói lời cảm ơn.
Ông ta không biết có chuyện gì xảy ra ở cửa hàng, nhưng ông ta có cảm giác Bạch Tiểu Tuyết có quan hệ không tệ với Mạc Phàm.
Trong cửa hàng lại yên tĩnh, tất cả đều đợi Mạc Phàm lên tiếng.
- Đứng dậy đi.
Mạc Phàm im lặng một lát, nói.
Trong mắt hắn Tống Tử Duyệt như con kiến, giết hay không giống như hôm nay có giẫm chết con kiến không, hắn vốn dĩ không để ở trong lòng.
Nếu Tuyết Nhi cầu xin, giữ cô ta lại cũng được.
Hơn nữa Tống Minh Huy có tác dụng với hắn, đây coi như là hắn khen thưởng.
- Nhưng nếu con gái ông lại gây khó dễ cho Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên lần nữa, ông tự nhìn mà làm đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên sắc bén.
- Cảm ơn Mạc tiên sinh, lát nữa tôi nhất định sẽ giáo huấn con gái của tôi, đảm bảo con bé sẽ không trêu chọc Bạch tiểu thư và An tiểu thư nữa.
Tống Minh Huy như được đại xá, lau mồ hôi lạnh trên trán mới đứng dậy, thề son sắt nói.
Vừa rồi chỉ cần Mạc Phàm lắc đầu, chắc chắn con gái ông ta không sống được.
Dựa vào những người trong cửa hàng, vốn dĩ không đủ cho Mạc Phàm giết bằng ý niệm trong đầu.
Mạc Phàm nhìn Tống Tử Duyệt, vươn một tay ra, để lộ Thiên Địa Nguyên Thạch.
- Thiên Địa Nguyên Thạch này, bây giờ tôi có thể lấy đi được chứ?
Ông ta đã đứng về phía Mạc Phàm, đừng nói là Thiên Địa Nguyên Thạch, cho dù là Bổ Thiên Ngũ Thải Thạch, ông ta cũng sẽ đưa cho Mạc Phàm, không nhăn mày một cái.
- Nhưng tôi còn chưa trả tiền.
Mạc Phàm nói tiếp.
- Lão Chu, sau này Mạc tiên sinh, Bạch tiểu thư và An tiểu thư tới cửa hàng, miễn phí hết, nếu chiêu đãi không chu đáo, tôi đánh gãy chân chó của ông.
Tống Minh Huy ra lệnh.- Dạ, Mạc tiên sinh tới, nhất định miễn phí toàn bộ.
Vẻ mặt lão Chu đau khổ, gật đầu liên tục, giống như kẻ phụ họa.
Khi nói chuyện, ông ta vội vàng vẫy tay với người sắp xếp ngoài cửa, bảo bọn họ rời đi.
- Mạc tiên sinh, khi nào cậu rảnh, chúng ta cùng nhau uống trà nhé, tôi sẽ tự mình nhận lỗi với cậu.
Tống Minh Huy hỏi.
- Dùng trà thì không cần, quản con gái ông thật tốt đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Sắc mặt Tống Tử Duyệt hết xanh lại đỏ, giống như bị người ta tát mấy cái.
- Dạ, nhất định, vậy Mạc tiên sinh chào hỏi Mạc đại sư sư phụ cậu giúp tôi với.
Tống Minh Huy không tức giận, cười hì hì nói.
Mạc Phàm bị con gái ông ta dùng súng chĩa vào ở cửa hàng đồ cổ, rõ ràng là không cho người ta biết thân phận.
Ông ta quỳ xuống với Mạc Phàm, mức độ này đã bại lộ thân phận của Mạc Phàm, tất nhiên phải che giấu giúp Mạc Phàm rồi.
- Mạc Phàm là đồ đệ của Mạc đại sư sao?
Ánh mắt mọi người nhìn Mạc Phàm thay đổi, gợn sóng xuất hiện trong lòng mọi người.
Mạc Phàm lắc đầu cười, hắn hiểu rõ ý đồ của Tống Minh Huy.
Hắn không để ý đến Tống Minh Huy, cất Thiên Địa Nguyên Thạch đi, tắt điện thoại.
- Chúng ta đi thôi.
Mạc Phàm nói với Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên.
Bạch Tiểu Tuyết gật đầu, ba người cùng rời khỏi cửa hàng đồ cổ, để lại đám Tống Tử Duyệt vẻ mặt khác nhau. Tống gia tồn tại mấy trăm năm ở Giang Nam, vẫn thịnh mà không suy.
Cho đến bây giờ, đã có dấu hiệu thế gia số một Giang Nam, gần như có thể nói không ai ở Giang Nam có thể trêu chọc Tống gia.
Nếu là trước đây, Tống Tử Duyệt có xung đột với những người khác, cho dù đúng hay sai, Tống Minh Huy sẽ ủng hộ Tống Tử Duyệt.
Nhưng lần này Tống Minh Huy không chỉ bảo Tống Tử Duyệt quỳ xuống xin lỗi, còn nói với Tống Tử Duyệt người họ Mạc không thể trêu chọc.
Mạc gia mạnh đến mức nào khiến Tống gia kiêng kị như thế?
Cho dù là Bạch Tiểu Tuyết hay đám Tống Tử Duyệt, vẻ mặt tất cả đều vô cùng khiếp sợ.
An Hiểu Hiên nhìn có vẻ hiểu biết Mạc Phàm, lúc này cũng bị dọa sợ ngây người.
Một lát sau, Tống Tử Duyệt mới chậm rãi mở miệng.
- Con không quỳ!
Cô ta đường đường là đại tiểu thư Tống gia, nếu Mạc Phàm là Mạc đại sư Đông Hải, cô ta sẽ lập tức quỳ xuống.
Nhưng Mạc Phàm chỉ là một tên hai lúa không rõ lai lịch, cô ta tình nguyện chết cũng không làm vậy.
Còn nữa, bên ngoài có vũ khí chĩa vào Mạc Phàm, Mạc Phàm dám ra tay với cô ta sao?
Chỉ cần Mạc Phàm dám động một ngón tay, cô ta lập tức bảo người bắn chết Mạc Phàm.
- Con!
Trong điện thoại, Tống Minh Huy cao giọng nói.
Nếu Tống Tử Duyệt ở bên cạnh ông ta, chắc chắn ông ta đã tát một cái rồi.
- Con không quỳ thì cha quỳ thay con!
“Cộp” một tiếng, ở bên kia điện thoại, Tống Minh Huy quỳ trên sàn trong văn phòng.
- Mạc tiên sinh, con gái tôi trẻ người non dạ, có thể nể mặt tôi chỉ có một đứa con gái, lại đang làm việc cho Mạc đại sư, tha cho con tôi một đường sống được không?
Bộ dạng đáng thương tội nghiệp, không có một chút dáng vẻ của gia chủ Tống gia Giang Nam.
Tống Minh Huy không để ý những chuyện này, nếu hắn không quỳ, mạng của con gái ông ta khóa bảo toàn.
Ông ta không có con thành đàn như các lão tổng khác, ông ta cố gắng lâu như vậy chỉ có một đứa con gái là Tống Tử Duyệt, tất nhiên không nỡ từ bỏ.
Tống Minh Huy vừa quỳ xuống, trong cửa hàng đồ cổ hoàn toàn bùng nổ.
Thu Minh Nguyệt bị hai đại hán kéo, nghe thấy âm thanh trong điện thoại, mắt anh ta mở to, trên mặt không còn chút huyết sắc.
Tống Minh Huy như cha anh ta, vậy mà Tống Minh Huy quỳ xuống với Mạc Phàm.
Rốt cuộc hắn đắc tội người nào vậy?
Sắc mặt Miyamoto Kawa cũng khó coi, âm tình bất định.
Chỉ cần Thiên Địa Nguyên Thạch quay về tay Tống gia, chắc chắn anh ta có thể lấy được, hiện giờ muốn lấy khối Thiên Địa Nguyên Thạch này, Mạc Phàm này không đơn giản.
Tống Tử Duyệt vốn sửng sốt, sau đó mặt xám như tro tàn, không còn cao ngạo và hung hãn như trước.
Cha cô ta đã quỳ xuống với Mạc Phàm, nói lên cha cô ta không giam được Mạc đại sư, trái lại có khả năng bị Mạc đại sư đánh bại rồi.
Mạc Phàm này không phải Mạc đại sư, cũng không phải tộc nhân của Mạc đại sư, nhưng chắc chắn có quan hệ không tầm thường với Mạc đại sư.
Cô ta có thể ra lệnh cho sát thủ giết Mạc Phàm, nhưng Tống gia bọn họ sẽ phải chôn cùng Mạc Phàm.
- Anh muốn giết tôi thì giết đi, nhưng để cha tôi đứng dậy.
Tống Tử Duyệt nghiến răng, không cam lòng nói.
Tuy cô ta không muốn thừa nhận, nhưng quả thật cô ta thua rồi, từ lúc bắt đầu cô ta đã thua.
- Mạc Phàm, thôi, chúng ta đi đi.
Bạch Tiểu Tuyết nhíu mày khuyên.
Tuy Tống Tử Duyệt hơi quá phận, nhưng may mà không có chuyện gì, trải qua chuyện này, chắc chắn sau này Tống Tử Duyệt sẽ thành thật hơn nhiều, không cần thiết khiến ngươi chết ta sống.
Tống Tử Duyệt nhíu mày, rõ ràng là không ngờ Bạch Tiểu Tuyết sẽ cầu xin cho mình, không vui còn giận.
- Bạch Tiểu Tuyết, Tống Tử Duyệt tôi không cần cô thương hại.
Cho dù cô ta thua cũng là đại tiểu thư Tống gia, không cần giả từ bi mèo khóc chuột.
- Câm miệng, Tiểu Duyệt, con không muốn sống cũng phải nghĩ cho mẹ con chữ.
Tống Minh Huy oán trách.
Tống Tử Duyệt bị làm hư rồi, có đường sống không đi, cứ thích đi đường chết.
Nói xong, ông ta lại nhanh chóng cảm ơn Bạch Tiểu Tuyết.
- Cảm ơn Bạch tiểu thư, Tử Duyệt bị tôi làm hư, không hiểu chuyện, cô đừng oán trách, hôm nào đó tôi sẽ mang lễ đến Bạch gia nói lời cảm ơn.
Ông ta không biết có chuyện gì xảy ra ở cửa hàng, nhưng ông ta có cảm giác Bạch Tiểu Tuyết có quan hệ không tệ với Mạc Phàm.
Trong cửa hàng lại yên tĩnh, tất cả đều đợi Mạc Phàm lên tiếng.
- Đứng dậy đi.
Mạc Phàm im lặng một lát, nói.
Trong mắt hắn Tống Tử Duyệt như con kiến, giết hay không giống như hôm nay có giẫm chết con kiến không, hắn vốn dĩ không để ở trong lòng.
Nếu Tuyết Nhi cầu xin, giữ cô ta lại cũng được.
Hơn nữa Tống Minh Huy có tác dụng với hắn, đây coi như là hắn khen thưởng.
- Nhưng nếu con gái ông lại gây khó dễ cho Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên lần nữa, ông tự nhìn mà làm đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên sắc bén.
- Cảm ơn Mạc tiên sinh, lát nữa tôi nhất định sẽ giáo huấn con gái của tôi, đảm bảo con bé sẽ không trêu chọc Bạch tiểu thư và An tiểu thư nữa.
Tống Minh Huy như được đại xá, lau mồ hôi lạnh trên trán mới đứng dậy, thề son sắt nói.
Vừa rồi chỉ cần Mạc Phàm lắc đầu, chắc chắn con gái ông ta không sống được.
Dựa vào những người trong cửa hàng, vốn dĩ không đủ cho Mạc Phàm giết bằng ý niệm trong đầu.
Mạc Phàm nhìn Tống Tử Duyệt, vươn một tay ra, để lộ Thiên Địa Nguyên Thạch.
- Thiên Địa Nguyên Thạch này, bây giờ tôi có thể lấy đi được chứ?
Ông ta đã đứng về phía Mạc Phàm, đừng nói là Thiên Địa Nguyên Thạch, cho dù là Bổ Thiên Ngũ Thải Thạch, ông ta cũng sẽ đưa cho Mạc Phàm, không nhăn mày một cái.
- Nhưng tôi còn chưa trả tiền.
Mạc Phàm nói tiếp.
- Lão Chu, sau này Mạc tiên sinh, Bạch tiểu thư và An tiểu thư tới cửa hàng, miễn phí hết, nếu chiêu đãi không chu đáo, tôi đánh gãy chân chó của ông.
Tống Minh Huy ra lệnh.- Dạ, Mạc tiên sinh tới, nhất định miễn phí toàn bộ.
Vẻ mặt lão Chu đau khổ, gật đầu liên tục, giống như kẻ phụ họa.
Khi nói chuyện, ông ta vội vàng vẫy tay với người sắp xếp ngoài cửa, bảo bọn họ rời đi.
- Mạc tiên sinh, khi nào cậu rảnh, chúng ta cùng nhau uống trà nhé, tôi sẽ tự mình nhận lỗi với cậu.
Tống Minh Huy hỏi.
- Dùng trà thì không cần, quản con gái ông thật tốt đi.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Sắc mặt Tống Tử Duyệt hết xanh lại đỏ, giống như bị người ta tát mấy cái.
- Dạ, nhất định, vậy Mạc tiên sinh chào hỏi Mạc đại sư sư phụ cậu giúp tôi với.
Tống Minh Huy không tức giận, cười hì hì nói.
Mạc Phàm bị con gái ông ta dùng súng chĩa vào ở cửa hàng đồ cổ, rõ ràng là không cho người ta biết thân phận.
Ông ta quỳ xuống với Mạc Phàm, mức độ này đã bại lộ thân phận của Mạc Phàm, tất nhiên phải che giấu giúp Mạc Phàm rồi.
- Mạc Phàm là đồ đệ của Mạc đại sư sao?
Ánh mắt mọi người nhìn Mạc Phàm thay đổi, gợn sóng xuất hiện trong lòng mọi người.
Mạc Phàm lắc đầu cười, hắn hiểu rõ ý đồ của Tống Minh Huy.
Hắn không để ý đến Tống Minh Huy, cất Thiên Địa Nguyên Thạch đi, tắt điện thoại.
- Chúng ta đi thôi.
Mạc Phàm nói với Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên.
Bạch Tiểu Tuyết gật đầu, ba người cùng rời khỏi cửa hàng đồ cổ, để lại đám Tống Tử Duyệt vẻ mặt khác nhau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]