Phổ Độ nói xong, một tay bắt lấy kiếm khí bay tới.
Không thấy nội kình, cũng không có bất luận pháp lực gì dao động, chỉ đơn giản là bắt lấy.
Ngay cả Phá Sơn Giáp đều bị kiếm khí chém nứt, vậy mà bị ông ta bắt lấy trong tay, năm ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt.
“Rầm!” một tiếng thật lớn, giống như trái lựu đạn nổ mạnh, chấn đắc làm màng tai người ta đau nhức, không ngừng truyền vang trong sơn cốc.
Đồng thời kình phong mãnh liệt như bay ra bốn phía.
“Rầm rầm…” Vài tiếng, kình phong thổi tới tảng đá trên đất, tia lửa bắn ra bốn phía, từng đạo vết kiếm sâu xuất hiện.
Xung quanh hiện lên vẻ khiếp sợ.
Một kiếm của Mạc Phàm ngay cả Long Chấn Vân cũng bị chém, uy lực có thể nghĩ, chỉ sợ không kém gì đạn, thậm chí còn mạnh hơn lại bị Phổ Độ nắm một cách dễ dàng, đơn giản như ăn kẹo đường.
Không ít người nhìn thoáng qua tay Phổ Độ, không có một bạch ấn nào, càng không nói đến xước da.
- Đây là tay người sao?
- Dùng tay cản kiếm tới, Phổ Độ đại sư quá lợi hại rồi?
Thấy một màn như vậy, đám người Long gia kinh ngạc, đồng thời rất vui vẻ.
Mục đích của Phổ Độ và Phổ Đà tới đây khác bọn họ, nhưng cũng là đối phó tiểu tử này.
Nếu Phổ Độ ra tay, tiểu tử này có thể may mắn thoát khỏi sao?
Tiểu tử này ỷ vào cây quạt trong tay, Phổ Độ có thể cầm thanh kiếm khí, tiểu tử này có thể dựa vào gì nữa?
Bọn họ hoàn toàn có thể ngồi đợi tiểu tử này bị chế phục, sau đó lấy đi Trấn Sơn Phù và nhẫn trữ vật, với quan hệ của Long gia và Thiếu Lâm Tự, Phổ Độ sẽ không từ chối.
- Cảm ơn Phổ Độ đại sư ra tay cứu giúp, lát nữa Long gia tôi sẽ tặng một phần đại lễ cho quý tự.
Long Trường Thiên vội vàng cảm tạ.
- Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, Long thí chủ khách sáo rồi.
Một tay Phổ Độ để trước ngực, hơi gật đầu với Long Trường Thiên, trên mặt vẫn là lãnh đạm trách trời thương dân.
Phía sau Mạc Phàm, A Hào và Chu Trường Hoằng nhíu mày.
Nhất là Chu Trường Hoằng có vẻ hiểu biết hai hòa thượng, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Mạc tiên sinh, hai vị đại sư này đều là sư đệ của Phổ Hoằng, lớn lên ở Thiếu Lâm Tự từ nhỏ, thực lực đều trên Phổ Hoằng, theo lời đồn chỉ thiếu nửa bước nữa là tới Hoành Luyện tông sư.
Vẻ mặt Chu Trường Hoằng kiêng kị nhìn Phổ Độ và Phổ Đà chăm chú, nhỏ giọng nói với Mạc Phàm.
Đến Hoành Luyện tông sư, có thể nói là đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, địch vạn người, phá vạn pháp, vô địch trong cảnh giới Tiên Thiên.
Tuy hai người còn chưa tới cảnh giới Hoành Luyện tông sư, nhưng xem vừa rồi Phổ Độ dễ dàng cầm kiếm khí của Mạc Phàm như vậy, cũng không sai biệt nhiều.
Trừ phi Mạc Phàm cũng là Hoành Luyện tông sư, nếu không không có khả năng là đối thủ của hai người.
Trước khi ra bọn họ đã xác nhận với Mạc Phàm rồi, Mạc Phàm chưa đến Hoành Luyện tông sư, lần này phiền phức rồi.
Ngoài ra sau lưng hai hòa thượng là cả Thiếu Lâm Tự.
- Tôi đã biết.
Mạc Phàm nhìn chằm chằm Phổ Độ, trên khuôn mặt lạnh nhạt không có một chút sợ hãi.
- Phổ Độ đại sư đúng không, ông muốn ngăn cản tôi sao?
- Sát khí trên người thí chủ quá nặng, bần tăng khuyên cậu nhanh thu tay lại, theo chúng tôi đến Thiếu Lâm Tự một chuyến thì tốt hơn.
Phổ Độ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
- Sát khí nặng?
Mạc Phàm nhướn mày, hắn cho quạt trong tay và Trấn Sơn Phù vào trong nhẫn, cười khinh thường.
Vừa rồi khi Long Trường Phong muốn chém đứt tay hắn, hòa thượng này chưa từng ngăn cản, cũng không nói sát khí của người Long gia quá nặng.
Long Chấn Vân ra tay với hắn, muốn nghiền nát xương cốt toàn thân hắn còn muốn chém tay cả nhà hắn nữa, hòa thượng này không chỉ không ra tay, còn ngầm đồng ý.
Hắn mới ra tay đã bị người ta coi là sát khí quá nặng.
Thiên vị cũng quá nặng như vậy.
- Tôi cảm thấy sát khí của tôi còn chưa đủ.
Mạc Phàm cười khẽ nói.
- Mạc thí chủ, cậu muốn ép bần tăng ra tay sao?
Vẻ mặt Phổ Độ không chút thay đổi hỏi, trong mắt trào ra giận dữ, sau đó liền biến mất.
- Nếu ông cảm thấy một mình ông có thể bắt tôi, cứ việc thử xem, nhưng tôi khuyên sư huynh đệ các ông cùng lên đi, có lẽ còn có chút khả năng.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
Một đời này, Phật không công bằng hắn muốn tiêu diệt Phật, thần có ý thiên vị hắn sẽ giết thần, càng không nói đến hai hòa thượng không đại biểu cho thần Phật đầy trời.
Mạc Phàm vừa nói ra những lời này, vẻ mặt người Long gia ngẩn ra.
Phổ Độ đại sư vừa dùng tay cản kiếm khí, thực lực không thể nghi ngờ, rõ ràng là trên tiểu tử này.
Một mình Phổ Độ chưa chắc tiểu tử này đã đánh thắng được, vậy mà cậu ta bảo Phổ Độ và Phổ Đà cùng tiến lên.
- Không phải tiểu tử này nghĩ mình thiên hạ vô địch đấy chứ?
Có đệ tử Long gia cười khinh thường nói.
- Tiểu soái ca, kiên định là chuyện tốt, chị rất thích, nhưng quá kiên định sẽ dễ bị bẻ gãy, vậy chị không thích rồi.
Mỹ phụ bên cạnh Long Trường Thiên cười quyến rũ trêu chọc.
Khóe miệng Long Trường Thiên nhếch lên, trên mặt lộ ra biểu cảm vui sướng khi kẻ khác gặp họa.
Mạc Phàm càng tự đại càng tốt, càng tự đại càng đắc tội Phổ Độ, Phổ Đà càng sâu, hai vị đại sư ra tay cũng càng độc ác, chuyện này càng có lợi với Long gia bọn họ.
Người Long gia khác cũng có biểu cảm tương tự, nhất là cha con Long Chấn Vân và Long Trường Phong bị chém tay, bọn họ rất muốn nhìn thấy Mạc Phàm bị Phổ Độ đại sư đánh tàn phế.
Chỉ cần tiểu tử này bị Phổ Độ đại sư phế đi, nhất định phải chém tay chân tiểu tử này xuống.
ể ằ ếKhông chỉ tiểu tử này, Chu Trường Hoằng và một người khác sau cậu ta cũng phải bị chém hết tứ chi.
Vẻ mặt A Hào lo lắng đứng sau Mạc Phàm, nhìn về phía Chu Trường Hoằng.
Chu Trường Hoằng nhận được ánh mắt của A Hào, lắc đầu thở dài.
Quả thật Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng Phổ Độ và Phổ Đà gần đến Hoành Luyện tông sư hầu như không có nhược điểm.
Ông ta cũng không biết Mạc Phàm có là đối thủ của bọn họ hay không.
Phổ Độ và Phổ Đà nhìn nhau, hai người đều lắc đầu cười khinh thường.
Hai người họ hợp lực lại, ngay cả sư phụ bọn họ cũng không chống đỡ được, càng đừng nói đến đứa bé 16, 17 tuổi như Mạc Phàm.
- Mạc thí chủ, cậu không chỉ có sát khí nặng, khẩu khí cũng không nhỏ, nếu như vậy, không bằng chúng ta đánh cược, thế nào?
Phổ Độ cười nói.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, đầy hứng thú hỏi:
- Các người nói thử xem.
- Nếu Mạc thí chủ muốn hai anh em chúng tôi cùng ra tay, chúng tôi sẽ làm như cậu mong muốn, chỉ cần Mạc thí chủ có thể đỡ được ba chiêu của sư huynh đệ chúng tôi, sư huynh đệ chúng tôi lập tức về Thiếu Lâm, không gây khó dễ cho cậu nữa, nhưng nếu cậu không đỡ được, mời trả lại đồ của Long gia, đi với chúng tôi đến Thiếu Lâm Tự, thế nào?
Phổ Đà luôn không mở miệng nói.
- Ba chiêu của Phổ Độ và Phổ Đà sao?
Gần như tất cả mọi người đều sửng sốt, nếu những người khác nói ba chiêu, bọn họ sẽ cảm thấy quá tự đại, nhưng lời này từ miệng Phổ Đà nói ra, không ai cảm thấy có vấn đề.
Có ai có thể tiếp được ba chiêu của hai vị đại sư này?
- Tôi cảm thấy tiểu tử này không đỡ được nửa chiêu.
Đệ tử Long gia cười đắc ý nói.
- Giao đồ của Long gia chúng ta và lên Thiếu Lâm Tự với hai vị đại sư còn tốt, tránh để da thịt chịu khổ.
Có người trào phúng nói. Phổ Độ nói xong, một tay bắt lấy kiếm khí bay tới.
Không thấy nội kình, cũng không có bất luận pháp lực gì dao động, chỉ đơn giản là bắt lấy.
Ngay cả Phá Sơn Giáp đều bị kiếm khí chém nứt, vậy mà bị ông ta bắt lấy trong tay, năm ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt.
“Rầm!” một tiếng thật lớn, giống như trái lựu đạn nổ mạnh, chấn đắc làm màng tai người ta đau nhức, không ngừng truyền vang trong sơn cốc.
Đồng thời kình phong mãnh liệt như bay ra bốn phía.
“Rầm rầm…” Vài tiếng, kình phong thổi tới tảng đá trên đất, tia lửa bắn ra bốn phía, từng đạo vết kiếm sâu xuất hiện.
Xung quanh hiện lên vẻ khiếp sợ.
Một kiếm của Mạc Phàm ngay cả Long Chấn Vân cũng bị chém, uy lực có thể nghĩ, chỉ sợ không kém gì đạn, thậm chí còn mạnh hơn lại bị Phổ Độ nắm một cách dễ dàng, đơn giản như ăn kẹo đường.
Không ít người nhìn thoáng qua tay Phổ Độ, không có một bạch ấn nào, càng không nói đến xước da.
- Đây là tay người sao?
- Dùng tay cản kiếm tới, Phổ Độ đại sư quá lợi hại rồi?
Thấy một màn như vậy, đám người Long gia kinh ngạc, đồng thời rất vui vẻ.
Mục đích của Phổ Độ và Phổ Đà tới đây khác bọn họ, nhưng cũng là đối phó tiểu tử này.
Nếu Phổ Độ ra tay, tiểu tử này có thể may mắn thoát khỏi sao?
Tiểu tử này ỷ vào cây quạt trong tay, Phổ Độ có thể cầm thanh kiếm khí, tiểu tử này có thể dựa vào gì nữa?
Bọn họ hoàn toàn có thể ngồi đợi tiểu tử này bị chế phục, sau đó lấy đi Trấn Sơn Phù và nhẫn trữ vật, với quan hệ của Long gia và Thiếu Lâm Tự, Phổ Độ sẽ không từ chối.
- Cảm ơn Phổ Độ đại sư ra tay cứu giúp, lát nữa Long gia tôi sẽ tặng một phần đại lễ cho quý tự.
Long Trường Thiên vội vàng cảm tạ.
- Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, Long thí chủ khách sáo rồi.
Một tay Phổ Độ để trước ngực, hơi gật đầu với Long Trường Thiên, trên mặt vẫn là lãnh đạm trách trời thương dân.
Phía sau Mạc Phàm, A Hào và Chu Trường Hoằng nhíu mày.
Nhất là Chu Trường Hoằng có vẻ hiểu biết hai hòa thượng, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Mạc tiên sinh, hai vị đại sư này đều là sư đệ của Phổ Hoằng, lớn lên ở Thiếu Lâm Tự từ nhỏ, thực lực đều trên Phổ Hoằng, theo lời đồn chỉ thiếu nửa bước nữa là tới Hoành Luyện tông sư.
Vẻ mặt Chu Trường Hoằng kiêng kị nhìn Phổ Độ và Phổ Đà chăm chú, nhỏ giọng nói với Mạc Phàm.
Đến Hoành Luyện tông sư, có thể nói là đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, địch vạn người, phá vạn pháp, vô địch trong cảnh giới Tiên Thiên.
Tuy hai người còn chưa tới cảnh giới Hoành Luyện tông sư, nhưng xem vừa rồi Phổ Độ dễ dàng cầm kiếm khí của Mạc Phàm như vậy, cũng không sai biệt nhiều.
Trừ phi Mạc Phàm cũng là Hoành Luyện tông sư, nếu không không có khả năng là đối thủ của hai người.
Trước khi ra bọn họ đã xác nhận với Mạc Phàm rồi, Mạc Phàm chưa đến Hoành Luyện tông sư, lần này phiền phức rồi.
Ngoài ra sau lưng hai hòa thượng là cả Thiếu Lâm Tự.
- Tôi đã biết.
Mạc Phàm nhìn chằm chằm Phổ Độ, trên khuôn mặt lạnh nhạt không có một chút sợ hãi.
- Phổ Độ đại sư đúng không, ông muốn ngăn cản tôi sao?
- Sát khí trên người thí chủ quá nặng, bần tăng khuyên cậu nhanh thu tay lại, theo chúng tôi đến Thiếu Lâm Tự một chuyến thì tốt hơn.
Phổ Độ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
- Sát khí nặng?
Mạc Phàm nhướn mày, hắn cho quạt trong tay và Trấn Sơn Phù vào trong nhẫn, cười khinh thường.
Vừa rồi khi Long Trường Phong muốn chém đứt tay hắn, hòa thượng này chưa từng ngăn cản, cũng không nói sát khí của người Long gia quá nặng.
Long Chấn Vân ra tay với hắn, muốn nghiền nát xương cốt toàn thân hắn còn muốn chém tay cả nhà hắn nữa, hòa thượng này không chỉ không ra tay, còn ngầm đồng ý.
Hắn mới ra tay đã bị người ta coi là sát khí quá nặng.
Thiên vị cũng quá nặng như vậy.
- Tôi cảm thấy sát khí của tôi còn chưa đủ.
Mạc Phàm cười khẽ nói.
- Mạc thí chủ, cậu muốn ép bần tăng ra tay sao?
Vẻ mặt Phổ Độ không chút thay đổi hỏi, trong mắt trào ra giận dữ, sau đó liền biến mất.
- Nếu ông cảm thấy một mình ông có thể bắt tôi, cứ việc thử xem, nhưng tôi khuyên sư huynh đệ các ông cùng lên đi, có lẽ còn có chút khả năng.
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
Một đời này, Phật không công bằng hắn muốn tiêu diệt Phật, thần có ý thiên vị hắn sẽ giết thần, càng không nói đến hai hòa thượng không đại biểu cho thần Phật đầy trời.
Mạc Phàm vừa nói ra những lời này, vẻ mặt người Long gia ngẩn ra.
Phổ Độ đại sư vừa dùng tay cản kiếm khí, thực lực không thể nghi ngờ, rõ ràng là trên tiểu tử này.
Một mình Phổ Độ chưa chắc tiểu tử này đã đánh thắng được, vậy mà cậu ta bảo Phổ Độ và Phổ Đà cùng tiến lên.
- Không phải tiểu tử này nghĩ mình thiên hạ vô địch đấy chứ?
Có đệ tử Long gia cười khinh thường nói.
- Tiểu soái ca, kiên định là chuyện tốt, chị rất thích, nhưng quá kiên định sẽ dễ bị bẻ gãy, vậy chị không thích rồi.
Mỹ phụ bên cạnh Long Trường Thiên cười quyến rũ trêu chọc.
Khóe miệng Long Trường Thiên nhếch lên, trên mặt lộ ra biểu cảm vui sướng khi kẻ khác gặp họa.
Mạc Phàm càng tự đại càng tốt, càng tự đại càng đắc tội Phổ Độ, Phổ Đà càng sâu, hai vị đại sư ra tay cũng càng độc ác, chuyện này càng có lợi với Long gia bọn họ.
Người Long gia khác cũng có biểu cảm tương tự, nhất là cha con Long Chấn Vân và Long Trường Phong bị chém tay, bọn họ rất muốn nhìn thấy Mạc Phàm bị Phổ Độ đại sư đánh tàn phế.
Chỉ cần tiểu tử này bị Phổ Độ đại sư phế đi, nhất định phải chém tay chân tiểu tử này xuống.
ể ằ ếKhông chỉ tiểu tử này, Chu Trường Hoằng và một người khác sau cậu ta cũng phải bị chém hết tứ chi.
Vẻ mặt A Hào lo lắng đứng sau Mạc Phàm, nhìn về phía Chu Trường Hoằng.
Chu Trường Hoằng nhận được ánh mắt của A Hào, lắc đầu thở dài.
Quả thật Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng Phổ Độ và Phổ Đà gần đến Hoành Luyện tông sư hầu như không có nhược điểm.
Ông ta cũng không biết Mạc Phàm có là đối thủ của bọn họ hay không.
Phổ Độ và Phổ Đà nhìn nhau, hai người đều lắc đầu cười khinh thường.
Hai người họ hợp lực lại, ngay cả sư phụ bọn họ cũng không chống đỡ được, càng đừng nói đến đứa bé 16, 17 tuổi như Mạc Phàm.
- Mạc thí chủ, cậu không chỉ có sát khí nặng, khẩu khí cũng không nhỏ, nếu như vậy, không bằng chúng ta đánh cược, thế nào?
Phổ Độ cười nói.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, đầy hứng thú hỏi:
- Các người nói thử xem.
- Nếu Mạc thí chủ muốn hai anh em chúng tôi cùng ra tay, chúng tôi sẽ làm như cậu mong muốn, chỉ cần Mạc thí chủ có thể đỡ được ba chiêu của sư huynh đệ chúng tôi, sư huynh đệ chúng tôi lập tức về Thiếu Lâm, không gây khó dễ cho cậu nữa, nhưng nếu cậu không đỡ được, mời trả lại đồ của Long gia, đi với chúng tôi đến Thiếu Lâm Tự, thế nào?
Phổ Đà luôn không mở miệng nói.
- Ba chiêu của Phổ Độ và Phổ Đà sao?
Gần như tất cả mọi người đều sửng sốt, nếu những người khác nói ba chiêu, bọn họ sẽ cảm thấy quá tự đại, nhưng lời này từ miệng Phổ Đà nói ra, không ai cảm thấy có vấn đề.
Có ai có thể tiếp được ba chiêu của hai vị đại sư này?
- Tôi cảm thấy tiểu tử này không đỡ được nửa chiêu.
Đệ tử Long gia cười đắc ý nói.
- Giao đồ của Long gia chúng ta và lên Thiếu Lâm Tự với hai vị đại sư còn tốt, tránh để da thịt chịu khổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]