Sau một chén trà nhỏ, đám Mạc Phàm bình yên đến tận cùng Minh Hồ, đứng dưới ngọn núi cao ngất.
Núi đá màu đen phiếm kim khí sáng bóng, sáp nhập vào trong sương mù, không thấy rõ cao bao nhiêu.
- Mạc tiên sinh, ngọn núi này là Âm Sơn, đi từ đây vào có thể đến nơi chúng ta muốn đi.
Chu Trường Hoằng chỉ vào một khe hẻm đối diện bờ nói.
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên lam quang, nhìn lướt qua khe sâu.
Khe sâu giống như bị một đao một đao đánh xuống, nơi rộng rãi nhất chỉ có thể để hai người thông qua.
Bên trong mây mù lượn lờ, thạch đá lởm chởm, có rất nhiều ngã rẽ.
Những thứ này cũng không có gì, lực cảm ứng của hắn không thể nhìn sâu vào trong sương mù, chỉ có thể nhìn ở những nơi quanh năm mét, xa nữa sẽ như trâu xuống biển, một mảnh trắng xóa.
- Bên trong này là mê trận sao?
Mạc Phàm thu lại lam quang trong mắt, hơi bất ngờ nói.
- Mạc tiên sinh đúng là có nhãn lực, mang theo cái này đi vào sẽ không lạc ở bên trong.
Chu Trường Hoằng lấy ra ba khối ngọc bài nói.
Khi sư phụ ông ta tìm đến chỗ này, cũng là di chuyển bên trong rất lâu, mới phát hiện trong khe hở này có một mê trận, ngọc bài trong tay ông ta dùng để khắc chế mê trận này.
- Không cần phiền phức như vậy, thả tiểu hồ ly ra là được.
Mạc Phàm cười nói.
Thanh Khâu Nhất Tộc am hiểu mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688769/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.