Sau một chén trà nhỏ, đám Mạc Phàm bình yên đến tận cùng Minh Hồ, đứng dưới ngọn núi cao ngất.
Núi đá màu đen phiếm kim khí sáng bóng, sáp nhập vào trong sương mù, không thấy rõ cao bao nhiêu.
- Mạc tiên sinh, ngọn núi này là Âm Sơn, đi từ đây vào có thể đến nơi chúng ta muốn đi.
Chu Trường Hoằng chỉ vào một khe hẻm đối diện bờ nói.
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên lam quang, nhìn lướt qua khe sâu.
Khe sâu giống như bị một đao một đao đánh xuống, nơi rộng rãi nhất chỉ có thể để hai người thông qua.
Bên trong mây mù lượn lờ, thạch đá lởm chởm, có rất nhiều ngã rẽ.
Những thứ này cũng không có gì, lực cảm ứng của hắn không thể nhìn sâu vào trong sương mù, chỉ có thể nhìn ở những nơi quanh năm mét, xa nữa sẽ như trâu xuống biển, một mảnh trắng xóa.
- Bên trong này là mê trận sao?
Mạc Phàm thu lại lam quang trong mắt, hơi bất ngờ nói.
- Mạc tiên sinh đúng là có nhãn lực, mang theo cái này đi vào sẽ không lạc ở bên trong.
Chu Trường Hoằng lấy ra ba khối ngọc bài nói.
Khi sư phụ ông ta tìm đến chỗ này, cũng là di chuyển bên trong rất lâu, mới phát hiện trong khe hở này có một mê trận, ngọc bài trong tay ông ta dùng để khắc chế mê trận này.
- Không cần phiền phức như vậy, thả tiểu hồ ly ra là được.
Mạc Phàm cười nói.
Thanh Khâu Nhất Tộc am hiểu mê hoặc, cũng có thể miễn dịch với mê trận nhất.
Ở đây không có người khác, thả nó ra cũng không có vấn đề.
- Hừ, không cho bổn đại tiểu thư Huyết Linh Chi, nhưng làm việc thì tìm bổn đại tiểu thư, mang mọi người ra khỏi khe hở cũng được, mỗi người một khối Huyết Linh Chi.
Tiểu hồ ly nhếch môi, không hài lòng lắm chui từ trong ba lô phía sau A Hào ra, nhảy lên vai Mạc Phàm.
- Chúng ta vẫn nên đeo ngọc bài vào đi thôi.
Mạc Phàm cười nói.
- Không cho ta Huyết Linh Chi, vậy Yêu Đan cũng được, bổn đại tiểu thư chịu thiệt chút vậy.
Vẻ mặt tiểu hồ ly miễn cưỡng nói.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Mạc Phàm hỏi ngược lại.
Yêu Đan Trúc Cơ hậu kỳ này giá trị hơn mấy khối Huyết Linh Chi nhiều.
- Vậy Hà Thủ Ô cũng được?
Tiểu hồ ly phát điên.
Không phải nhân loại đều hào phóng sao, sao nó lại gặp phải tên keo kiệt như thế?
- Ngươi được lời rồi.
Mạc Phàm lấy Hà Thủ Ô ra ném cho tiểu hồ ly.
- Quỷ hẹp hòi, 10 mét phía trước rẽ phải.
Tiểu hồ ly ăn Hà Thủ Ô, tức giận nói.
Ba người cười, dựa theo tiểu hồ ly nói đi về phía trước.
Chỉ trong phút chốc mắt ba người sáng lên, một sơn cốc xuất hiện trước mắt bọn họ.
Bốn phía sơn cốc đều là núi, cây cổ thụ cao ngút trời, sương trắng mênh mông, rất nhiều chim bay ở bên trên.
Giữa hồ lờ mờ có thể nhìn thấy tiểu đảo ẩn giấu trong mây mù.
Bên ngoài là nhất đàm tử thủy, bên trong lại như tiên cảnh nhân gian.
- Nơi này thật đẹp.
Tiểu hồ ly nhảy xuống, đứng ở phía trước ngơ ngác nói.
- Chỉ đẹp thôi sao?
Mạc Phàm cười nói.
Tuy chỉ là bên ngoài sơn cốc, nhưng độ dày linh khí hơn ngoài rất nhiều.
Cho dù biệt thự của hắn được xử lý một phen, linh khí đã gấp sáu bảy lần bên ngoài, nhưng so với nơi này thì kém rất nhiều, nhất là ở trong hồ, hắn có cảm giác có khả năng đã đạt tới trình độ linh khí hóa dịch.
Cho dù vẫn không có biện pháp so với động phủ ở Tu Chân giới, nhưng tìm được nơi như vậy ở Địa Cầu, đã xem như không tệ rồi.
- Mạc tiên sinh, đây là Âm Sơn, nguyên liệu luyện chế pháp bàn cậu muốn ở bên kia.
Chu Trường Hoằng cung kính chỉ một sơn động phía xa nói.
- Ừm, chúng ta đi xem trước.
Mạc Phàm nói.
Lần này hắn đến chủ yếu là vì hàn thiết trăm năm, nếu có thể tạo ra Trận Bàn trọn vẹn, linh khí trong biệt thự sẽ không kém nơi này bao nhiêu.
Ba người một hồ đi đến trước sơn động Chu Trường Hoằng nói, cửa động hẳn là do người tạo ra, cao cỡ một người, vô cùng chỉnh tề.
Cửa bằng gỗ đã mục, cửa cũng mọc đầy dây leo và rêu, trước cửa có tảng đá cao cỡ nửa người, có khắc một văn tự từ xưa, bên cạnh là một đám chữ nhỏ.
- Mộc Đầu, đây là chữ gì?
Tiểu hồ ly đứng bên cạnh tảng đá nhìn một lát, gãi đầu hỏi.
- Khí, nơi này hẳn là phòng luyện khí của một tông phái.
Mạc Phàm nhìn lướt qua tảng đá nói, trong mắt lóe lên dị sắc.
- Tông phái, phòng luyện khí?
Tiểu hồ ly sửng sốt.
Mạc Phàm gật đầu.
Quần sơn vờn quanh, vốn là nơi tuyệt vời để tu kiến động phủ.
Minh Hồ ở bên ngoài nối thẳng Minh Hà dưới nền đất, lại là nơi bảo vệ tự nhiên ở đây.
Linh khí trong sơn cốc tụ mà không tiêu tan, rất ít gặp Tu Linh Chi Địa.
Hoàn cảnh địa lý tốt như vậy, bên ngoài lại bố trí mê trận, nơi này lại có nơi luyện khí, vô cùng rõ ràng là một tông phái diệt vong.
- Sư phụ tôi cũng nói như vậy.
Chu Trường Hoằng xen miệng nói.
Trước khi sư phụ ông ta dẫn bọn họ vào nơi này, cũng từng nói với bọn họ, trước kia nơi này từng có tông phái, không biết vì nguyên nhân gì mà bỏ nơi này.
- Tông phái, vậy chẳng phải nơi này có rất nhiều thứ tốt sao?
Tiểu hồ ly híp mắt nói, dáng vẻ rất ham tiền.
- Chỉ sợ ở đây chỉ có nguyên liệu dùng luyện khí, nơi khác ngoại trừ linh khí nồng đậm thì không có gì khác, trên núi thật sự có chút linh dược, nhưng cũng rất nguy hiểm.
Trong lòng Chu Trường Hoằng vẫn còn sợ hãi nói.
Sau khi sư phụ ông ta tìm đến chỗ này, ở đây tìm kiếm đã lâu, kết quả phát hiện bên trong ngoại trừ nơi luyện khí, thì không có nơi khác.
- Được rồi!
Vẻ mặt tiểu hồ ly thất vọng, còn tưởng rằng có thể tìm được chút dược để nó tiêu xài.
- Cũng không hẳn vậy, các ông không tìm được là vì nơi này bị phong ấn, cho nên các ông không tìm thấy, còn phòng luyện khí này, hẳn là phong ấn bị hỏng, cho nên các ông mới có thể đi vào.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
Động phủ của người tu chân bình thường, nếu bố trí ngoại trừ phong bế hoàn toàn, bình thường cũng sẽ phong ấn.
Thứ nhất là để linh khí không bay ra ngoài, thứ hai là phòng ngừa bị tiểu hồ ly xông vào. . Truyện Trọng Sinh
Phong ấn xong giống như bọn họ nhìn thấy, nơi này ngoại trừ phòng luyện khí ra, không còn những thứ gì khác.
Những mánh khóe này lừa được người khác, nhưng lừa được y tiên bất tử hắn sao.
- Thật sao?
Chu Trường Hoằng sửng sốt.
“Ha ha.” Mạc Phàm cười thần bí, đi vào phòng luyện khí.
Phòng luyện khí chia làm ba căn phòng, bên trong là một số thứ dùng để luyện khí.
Trong một căn phòng ở giữa là miệng núi lửa loại nhỏ, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn ở bên trong.
Cái đó là một thủy đàm, chất lỏng màu băng lam, lạnh lẽo làm người ta không rét mà run, cả căn phòng đều mang theo một tầng băng thật dày.
Giữa phòng đặt một số nguyên liệu luyện khí, không chỉ có hàn thiết trăm năm hắn muốn ở trong, còn có một số vật khác, hỏa tinh trăm năm, Hàn Nguyệt Thạch.
Nhìn thấy mấy thứ này, khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, hắn còn chưa thu lấy mấy thứ này, tiểu hồ ly chạy vào.
ầ ố ể ế- Mộc Đầu, còn đợi gì nữa, chúng ta nhanh đi tìm thuốc đi, để người khác tìm đến thì không hay đâu.
Tiểu hồ ly cắn ống quần Mạc Phàm nói.
- Yên tâm, cho dù ông ta tìm được, cũng không lấy được, phải không, vị đạo hữu kia?
Mạc Phàm ra khỏi phòng luyện khí, nhìn về phía cách đó không xa. Sau một chén trà nhỏ, đám Mạc Phàm bình yên đến tận cùng Minh Hồ, đứng dưới ngọn núi cao ngất.
Núi đá màu đen phiếm kim khí sáng bóng, sáp nhập vào trong sương mù, không thấy rõ cao bao nhiêu.
- Mạc tiên sinh, ngọn núi này là Âm Sơn, đi từ đây vào có thể đến nơi chúng ta muốn đi.
Chu Trường Hoằng chỉ vào một khe hẻm đối diện bờ nói.
Trong mắt Mạc Phàm lóe lên lam quang, nhìn lướt qua khe sâu.
Khe sâu giống như bị một đao một đao đánh xuống, nơi rộng rãi nhất chỉ có thể để hai người thông qua.
Bên trong mây mù lượn lờ, thạch đá lởm chởm, có rất nhiều ngã rẽ.
Những thứ này cũng không có gì, lực cảm ứng của hắn không thể nhìn sâu vào trong sương mù, chỉ có thể nhìn ở những nơi quanh năm mét, xa nữa sẽ như trâu xuống biển, một mảnh trắng xóa.
- Bên trong này là mê trận sao?
Mạc Phàm thu lại lam quang trong mắt, hơi bất ngờ nói.
- Mạc tiên sinh đúng là có nhãn lực, mang theo cái này đi vào sẽ không lạc ở bên trong.
Chu Trường Hoằng lấy ra ba khối ngọc bài nói.
Khi sư phụ ông ta tìm đến chỗ này, cũng là di chuyển bên trong rất lâu, mới phát hiện trong khe hở này có một mê trận, ngọc bài trong tay ông ta dùng để khắc chế mê trận này.
- Không cần phiền phức như vậy, thả tiểu hồ ly ra là được.
Mạc Phàm cười nói.
Thanh Khâu Nhất Tộc am hiểu mê hoặc, cũng có thể miễn dịch với mê trận nhất.
Ở đây không có người khác, thả nó ra cũng không có vấn đề.
- Hừ, không cho bổn đại tiểu thư Huyết Linh Chi, nhưng làm việc thì tìm bổn đại tiểu thư, mang mọi người ra khỏi khe hở cũng được, mỗi người một khối Huyết Linh Chi.
Tiểu hồ ly nhếch môi, không hài lòng lắm chui từ trong ba lô phía sau A Hào ra, nhảy lên vai Mạc Phàm.
- Chúng ta vẫn nên đeo ngọc bài vào đi thôi.
Mạc Phàm cười nói.
- Không cho ta Huyết Linh Chi, vậy Yêu Đan cũng được, bổn đại tiểu thư chịu thiệt chút vậy.
Vẻ mặt tiểu hồ ly miễn cưỡng nói.
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Mạc Phàm hỏi ngược lại.
Yêu Đan Trúc Cơ hậu kỳ này giá trị hơn mấy khối Huyết Linh Chi nhiều.
- Vậy Hà Thủ Ô cũng được?
Tiểu hồ ly phát điên.
Không phải nhân loại đều hào phóng sao, sao nó lại gặp phải tên keo kiệt như thế?
- Ngươi được lời rồi.
Mạc Phàm lấy Hà Thủ Ô ra ném cho tiểu hồ ly.
- Quỷ hẹp hòi, 10 mét phía trước rẽ phải.
Tiểu hồ ly ăn Hà Thủ Ô, tức giận nói.
Ba người cười, dựa theo tiểu hồ ly nói đi về phía trước.
Chỉ trong phút chốc mắt ba người sáng lên, một sơn cốc xuất hiện trước mắt bọn họ.
Bốn phía sơn cốc đều là núi, cây cổ thụ cao ngút trời, sương trắng mênh mông, rất nhiều chim bay ở bên trên.
Giữa hồ lờ mờ có thể nhìn thấy tiểu đảo ẩn giấu trong mây mù.
Bên ngoài là nhất đàm tử thủy, bên trong lại như tiên cảnh nhân gian.
- Nơi này thật đẹp.
Tiểu hồ ly nhảy xuống, đứng ở phía trước ngơ ngác nói.
- Chỉ đẹp thôi sao?
Mạc Phàm cười nói.
Tuy chỉ là bên ngoài sơn cốc, nhưng độ dày linh khí hơn ngoài rất nhiều.
Cho dù biệt thự của hắn được xử lý một phen, linh khí đã gấp sáu bảy lần bên ngoài, nhưng so với nơi này thì kém rất nhiều, nhất là ở trong hồ, hắn có cảm giác có khả năng đã đạt tới trình độ linh khí hóa dịch.
Cho dù vẫn không có biện pháp so với động phủ ở Tu Chân giới, nhưng tìm được nơi như vậy ở Địa Cầu, đã xem như không tệ rồi.
- Mạc tiên sinh, đây là Âm Sơn, nguyên liệu luyện chế pháp bàn cậu muốn ở bên kia.
Chu Trường Hoằng cung kính chỉ một sơn động phía xa nói.
- Ừm, chúng ta đi xem trước.
Mạc Phàm nói.
Lần này hắn đến chủ yếu là vì hàn thiết trăm năm, nếu có thể tạo ra Trận Bàn trọn vẹn, linh khí trong biệt thự sẽ không kém nơi này bao nhiêu.
Ba người một hồ đi đến trước sơn động Chu Trường Hoằng nói, cửa động hẳn là do người tạo ra, cao cỡ một người, vô cùng chỉnh tề.
Cửa bằng gỗ đã mục, cửa cũng mọc đầy dây leo và rêu, trước cửa có tảng đá cao cỡ nửa người, có khắc một văn tự từ xưa, bên cạnh là một đám chữ nhỏ.
- Mộc Đầu, đây là chữ gì?
Tiểu hồ ly đứng bên cạnh tảng đá nhìn một lát, gãi đầu hỏi.
- Khí, nơi này hẳn là phòng luyện khí của một tông phái.
Mạc Phàm nhìn lướt qua tảng đá nói, trong mắt lóe lên dị sắc.
- Tông phái, phòng luyện khí?
Tiểu hồ ly sửng sốt.
Mạc Phàm gật đầu.
Quần sơn vờn quanh, vốn là nơi tuyệt vời để tu kiến động phủ.
Minh Hồ ở bên ngoài nối thẳng Minh Hà dưới nền đất, lại là nơi bảo vệ tự nhiên ở đây.
Linh khí trong sơn cốc tụ mà không tiêu tan, rất ít gặp Tu Linh Chi Địa.
Hoàn cảnh địa lý tốt như vậy, bên ngoài lại bố trí mê trận, nơi này lại có nơi luyện khí, vô cùng rõ ràng là một tông phái diệt vong.
- Sư phụ tôi cũng nói như vậy.
Chu Trường Hoằng xen miệng nói.
Trước khi sư phụ ông ta dẫn bọn họ vào nơi này, cũng từng nói với bọn họ, trước kia nơi này từng có tông phái, không biết vì nguyên nhân gì mà bỏ nơi này.
- Tông phái, vậy chẳng phải nơi này có rất nhiều thứ tốt sao?
Tiểu hồ ly híp mắt nói, dáng vẻ rất ham tiền.
- Chỉ sợ ở đây chỉ có nguyên liệu dùng luyện khí, nơi khác ngoại trừ linh khí nồng đậm thì không có gì khác, trên núi thật sự có chút linh dược, nhưng cũng rất nguy hiểm.
Trong lòng Chu Trường Hoằng vẫn còn sợ hãi nói.
Sau khi sư phụ ông ta tìm đến chỗ này, ở đây tìm kiếm đã lâu, kết quả phát hiện bên trong ngoại trừ nơi luyện khí, thì không có nơi khác.
- Được rồi!
Vẻ mặt tiểu hồ ly thất vọng, còn tưởng rằng có thể tìm được chút dược để nó tiêu xài.
- Cũng không hẳn vậy, các ông không tìm được là vì nơi này bị phong ấn, cho nên các ông không tìm thấy, còn phòng luyện khí này, hẳn là phong ấn bị hỏng, cho nên các ông mới có thể đi vào.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
Động phủ của người tu chân bình thường, nếu bố trí ngoại trừ phong bế hoàn toàn, bình thường cũng sẽ phong ấn.
Thứ nhất là để linh khí không bay ra ngoài, thứ hai là phòng ngừa bị tiểu hồ ly xông vào. . Truyện Trọng Sinh
Phong ấn xong giống như bọn họ nhìn thấy, nơi này ngoại trừ phòng luyện khí ra, không còn những thứ gì khác.
Những mánh khóe này lừa được người khác, nhưng lừa được y tiên bất tử hắn sao.
- Thật sao?
Chu Trường Hoằng sửng sốt.
“Ha ha.” Mạc Phàm cười thần bí, đi vào phòng luyện khí.
Phòng luyện khí chia làm ba căn phòng, bên trong là một số thứ dùng để luyện khí.
Trong một căn phòng ở giữa là miệng núi lửa loại nhỏ, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn ở bên trong.
Cái đó là một thủy đàm, chất lỏng màu băng lam, lạnh lẽo làm người ta không rét mà run, cả căn phòng đều mang theo một tầng băng thật dày.
Giữa phòng đặt một số nguyên liệu luyện khí, không chỉ có hàn thiết trăm năm hắn muốn ở trong, còn có một số vật khác, hỏa tinh trăm năm, Hàn Nguyệt Thạch.
Nhìn thấy mấy thứ này, khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, hắn còn chưa thu lấy mấy thứ này, tiểu hồ ly chạy vào.
ầ ố ể ế- Mộc Đầu, còn đợi gì nữa, chúng ta nhanh đi tìm thuốc đi, để người khác tìm đến thì không hay đâu.
Tiểu hồ ly cắn ống quần Mạc Phàm nói.
- Yên tâm, cho dù ông ta tìm được, cũng không lấy được, phải không, vị đạo hữu kia?
Mạc Phàm ra khỏi phòng luyện khí, nhìn về phía cách đó không xa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]