Quái vật khủng bố như vậy, lại bị một câu của Mạc Phàm làm sợ tới mức đầu hàng?
- Chuyện này…
ể- Tiểu tử này là người sao?
Ánh mắt đám người nhìn Mạc Phàm tràn đầy kinh hãi.
Đám Triệu Tân, Phá Quân lúc trước còn rất bất mãn với Mạc Phàm há to miệng, mãi mà chưa lấy lại tinh thần.
Bọn họ đắc tội người nào thế này?
Chỉ cần một quái xà kia đã có thể diệt tất cả bọn họ, quái xà lại bị Mạc Phàm dọa sợ ngay tại chỗ.
Nếu lúc trước Mạc Phàm ra tay, bọn họ còn cơ hội sống sao?
Trong chớp mắt, cả đám hối hận đến mức ruột sắp đứt, trên mặt đều là lo lắng.
- Mạc tiên sinh này sẽ không trả thù bọn họ đấy chứ?
Trên bờ, thanh niên tóc punk kia mở to mắt, cả người ngây ra như phỗng, trong lòng như có gió lớn giật cấp 13.
- Không thể nhìn người khác qua bề ngoài, thật sự không thể nhìn tướng mạo…
Gia Cát Nguyệt cắn môi, đôi mắt khẽ đảo quanh, ánh mắt vô cùng phức tạp, khuôn mặt tuyệt mỹ đỏ bừng, giống như bị người ta tát mạnh mấy cái.
Vậy mà cô không nhận ra được Mạc Phàm là người lợi lợi hại nhất trong ba người.
Từ năm 16 tuổi cô đã bắt đầu giúp xử lý chuyện của gia tộc, chưa từng thất bại giống như ngày hôm nay.
Đôi bàn tay trắng như phấn không tự chủ được nắm chặt lại, vô cùng hối hận.
Ngay cả Chu Trường Hoằng và A Hào cũng sửng sốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688768/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.