- Có phải cậu ta chán sống rồi không?
Rõ ràng thấy trong hồ có gì đó, vậy mà dám xuống hồ.Nhìn thấy quái vật lớn như vậy, vậy mà dám gào to rống lớn.
- Tiểu tử, cậu đã tự mình muốn chết, chúng tôi không bồi cậu rồi.
Triệu Tân cười hung ác nham hiểm, vòng qua con quái vật kia muốn lên bờ.
Cơ hội tốt như vậy, không nhanh chóng rời đi thì đợi gì?
Anh ta không muốn vào Âm Sơn nữa, hồ nước nhỏ vào núi đã đáng sợ như vậy, bên trong càng không thể tưởng tượng nổi, cho dù có bảo bối cũng phải giữ mạng.
Triệu Tân rời đi, lập tức có người đi theo.
Nơi này quá khủng bố, căn bản không phải là nơi người ngu thể hiện, chạy trước hay hơn, nếu không thì đừng nghĩ đến chuyện rời đi.
Không đợi bọn họ rời đi, cái đuôi thô to của quỷ xà vương nâng lên.
“Rầm!” Nó hung mãnh lao ra khỏi nước, bọt nước bắn tung tóe lên cao.
“Rầm rầm” đập lên thuyền kayak, thiếu chút nữa làm thuyền đám Triệu Tân bị lật.
Đám Triệu Tân bị ướt sũng, hoảng sợ nhìn quỷ xà vương, không dám tự tiện rời đi nữa.
Gia Cát Nguyệt nhíu mày, không phải Mạc Phàm muốn khiêu khích con quái vật này sao?
Chu Trường Hoằng đã không có bản lĩnh này, không phải anh ta cảm thấy có Chu Trường Hoằng ở bên cạnh, thì thiên hạ vô địch đấy chứ?
- Mạc tiên sinh, cậu muốn làm gì, đừng chọc giận con quái vật này, nếu không chúng ta sẽ chết hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-trong-sinh/3688767/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.