Chương trước
Chương sau
Ngô Bình không hề hoảng loạn chút nào, anh không phải kẻ ngốc, ngay lúc Vương Kiêu Đằng xuất hiện, anh đã biết Lư Tuấn Phi thay đổi rồi.

Anh chỉ không rõ điều gì đã khiến Lư Tuấn Phi thay đổi, dẫu sao cách đây không lâu, anh mới giúp nhà họ Lư vượt qua khó khăn mà.

“Chuyện hôm nay là do cậu sắp xếp đúng không?”, Ngô Bình bình tĩnh hỏi.


Lư Tuấn Phi sa sầm mặt: “Anh Bình, em không hiểu anh đang nói gì! Chúng ta là anh em, em đâu muốn anh chết, cho nên mới xin cậu Đinh tha cho anh, giờ anh lại bảo em tính kế anh?”

Tôn Tinh cười nói: “Làm ơn đi, anh tưởng mình là ai hả? Hạng như anh thì cậu Đinh thèm gì tính kế chứ?”

Đinh Sâm cười lạnh nói: “Giờ mày có uống hay không?”

Ngô Bình mỉm cười rồi đứng dậy, sau đó bê cốc nước tiểu ấy lên. Lư Tuấn Phi nhìn chăm chú, trong đầu liên tục nói mau uống đi, chỉ cần Ngô Bình uống chỗ nước tiểu đó thì chắc chắn Đường Tử Di sẽ không thèm để mắt đến anh nữa.

Lãnh Như Yên chợt nói: “Sĩ có thể chết, chứ không chịu nhục, các người làm vậy là quá đáng lắm đấy có biết không hả?”

Chỉ có duy nhất cô ấy dám lên tiếng vì Ngô Bình.

Lư Tuấn Phi lạnh giọng nói: “Như Yên, so với tính mạng thì sĩ diện có là gì chứ?”

Lãnh Như Yên cau mày, cô ấy nhìn Ngô Bình rồi khẽ lắc đầu.

Bụp!

Đột nhiên Đinh Sâm quỳ xuống đất một cách bất ngờ, Ngô Bình vỗ lên đầu gã, gã lập tức ngoan ngoãn há miệng ra.

Sau đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy Ngô Bình đỏ hết chỗ nước tiểu vào miệng Đinh Sâm.

Oẹ!

Cói người quay đi nôn oẹ, có người thì xông tới cản Ngô Bình, nhưng họ còn chưa chạm được vào người anh thì đều ngã nhào.

“Có ma rồi!”, có người gào lên rồi vội vàng chạy ra thật xa.

Lư Tuấn Phi cũng ngạc nhiên, không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.

Sau khi bị đổ nước tiểu vào miệng, Đinh Sâm vô cùng cay cú, gã gào thét điên cuồng rồi ngã xuống đất móc họng.

Ngô Bình ném cái cốc rỗng sang một bên rồi hờ hững hỏi: “Mùi vị thế nào?”

Đinh Sâm nào rảnh để nói chuyện nữa, gã không ngừng nôn oẹ hết chỗ nước tiểu ấy ra. Tô Văn thì nhăn mặt đứng xa ra, không dám lại gần.

Lư Tuấn Phi đờ người ra, sau đó chỉ tay vào mặt Ngô Bình: “Ngô Bình, anh điên rồi, Trác Khang sẽ không tha cho anh đâu. Anh chết chắc rồi, không ai cứu được anh nữa!”

Ngô Bình không để ý đến anh ta, anh lau tay rồi ngồi xuống sofa, bình tĩnh nói: “Gọi điện cho Trác Khang đi, tôi muốn gặp hoàng đế ngầm này”.

Đinh Sâm đã rút điện thoại ra rồi gào lên: “Tao sắp chết rồi, bảo bố tao đến đây ngay để cứu tao, mau lên…”

Lãnh Như Yên ngạc nhiên nhìn Ngô Bình, anh lấy đâu ra dũng khí mà vẫn bình tĩnh như vậy?

Ngô Bình cũng lấy điện thoại ra gọi cho Từ Quý Phi: “Anh ba, anh có quen Trác Khang không?”

Qa đang ra ngoài ăn với con gái, ông ấy cười đáp: “Trác Khang là đồ đệ của anh, sao thế, chú biết người này à?”

Ngô Bình: “Có chút mâu thuẫn ạ, chắc lát nữa, em sẽ gặp ông ta. Nếu ông ta là người của anh ba thì em muốn hỏi ý kiến anh một chút”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.