Chương trước
Chương sau
Lư Tuấn Phi chán nản ngồi xuống ghế sofa, sau đó châm một điếu thuốc rồi rít mạnh một hơi.

Ngô Bình bình tĩnh nhìn anh ấy rồi hờ hững nói: “Anh không sợ, cậu sợ quái gì?”

Lư Tuấn Phi ngẩng đầu lên rồi ảo não nói: “Anh Bình, lần này em không giúp được an nữa đâu. Thậm chí đến cô Đường cũng phải bó tay đấy. Bọn em không thể địch lại người ở tầng lớp cao như Trác Khang đâu.


“Ờ, thế cơ à?”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Ông ta ở tầng lớp nào?”

Lư Tuấn Phi cười khổ đáp: “Trác Khang là đồ đệ của ông ba nhà họ Từ! Anh có biết ông ấy không? Một nhân vật sánh ngang với thần tiên đấy! Một tông sư võ thuật luôn! Em trai song sinh của ông ấy là ông tứ, chính là chủ tịch thành phố này! Còn ông cả và ông hai nữa, họ đều là nhân vật có số có má ở tỉnh đấy”.

Ngô Bình bình thản nói: “Thế thì sao, anh chỉ có cái mạng này thôi, còn phải sợ họ chắc?”

Lư Tuấn Phi đập mạnh tay xuống bàn rồi nói: “Anh Bình, anh mau rời khỏi đây đi, giờ đi luôn”.

“Định đi đâu? Không kịp nữa rồi!”

Cửa bị ai đó đạp mở, một đám người xông vào, người đi đầu chính là Đinh Sâm vừa bị Ngô Bình đá bay.

Đinh Sâm tỏ vẻ dữ tợn rồi nhìn chằm chằm vào Ngô Bình, quát: “Chưa bỏ đi cơ mà, giỏi đấy! Nhưng mày sắp phải hối hận rồi”.

“Thế à? Có mấy người này mà cũng đòi đối phó với tôi ư?”, Ngô Bình bình tĩnh nói.

Đinh Sâm cười lớn: “Thằng chó, tao phải công nhận là mày cũng to gan đấy, đến nước này rồi mà vẫn còn dám mạnh miệng với tao, thú vị! Ông đây có lời khen!”

Tô Văn đứng cạnh Đinh Sâm, ả ôm tay gã rồi nũng nịu: “Anh Sâm, ban nãy em ghen nên mới thế, ai bảo anh được nhiều ô gái ái mộ quá, lúc nào cũng có phụ nữ vây quanh nên em không thích. Những lời em nói ban nãy chỉ là trong lúc nóng giận thôi, sao Tô Văn em có thể ưng loại vớ vẩn như Ngô Bình được”.

Lư Tuấn Phi đứng bật dậy rồi nói với Đinh Sâm: “Cậu Đinh, có thể giảng hoà trong yên bình được không?”

Cái gì? Ngô Bình híp mắt lại, nhưng không nói gì.

Đinh Sâm liếc anh ấy: “Giảng hoà? Được thôi, còn phải xem thái độ của nó ra sao đã”.

Lư Tuấn Phi vội nói: “Cậu Đinh có yêu cầu gì thì cứ nói, chỉ cần cậu bớt giận là được”.

Đinh Sâm cầm một cốc bia to lên rồi đưa cho Lư Tuấn Phi, nói: “Đi tiểu vào đây!”

Lư Tuấn Phi ngẩn ra rồi nhìn cái cốc rỗng, sau đó cầm lấy rồi đi vào nhà vệ sinh. Đinh Sâm sai một tên đàn em đi theo giám sát, xem có đúng là Lư Tuấn Phi tiểu vào đó không.

Vài phút sau, Lư Tuấn Phi đã bê cái cốc đựng nước tiểu ra rồi liếc nhìn Ngô Bình. Rõ ràng, anh ấy đã biết Đinh Sâm định làm gì tiếp theo.

Đinh Sâm bật cười ha hả chỉ vào cái cốc rồi nói với Sở Bắc: “Thằng kia, giờ mày uống hết đi, hôm nay tao chỉ đập gãy hai chân mày thôi, nếu không uống thì ông sẽ tẩn chết mày”.

Có mấy người vừa tới cũng lại gần xem, đó là Tôn Tinh, Triệu Kỳ Lượng và Vương Kiêu Đằng vừa bị đuổi đi.

Vương Kiêu Đằng cười trên nỗi đau của người khác: “Ha ha, mày bướng nữa đi, bướng với cậu Đinh cho tao xem nào! Bố khỉ, uống mau lên!”

Tôn Tinh cũng cười lạnh nói: “Ngô Bình, tôi vẫn thắc mắc sao cô Đường lại thích anh. Giờ thì sao, đúng là đáng đời!”

Triệu Kỳ Lượng có vẻ mặt phức tạp, không nhịn được khuyên nhủ: “Ngô Bình, nhịn nhục một chút đi cho yên thân, ít ra vẫn hơn bị đánh chết, mau uống đi”.

Còn rất nhiều bạn học cũ của Ngô Bình cũng xúm lại xem trò vui, đám con gái thì bịt mũi, tỏ vẻ ghét bỏ.

Lư Tuấn Phi thờ dài nói: “Anh Bình, chuyện đến nước này rồi thì mạng sống quan trọng hơn, hay thôi anh chịu khó một chút!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.