Ngô Bình bình tĩnh nói: “Ngươi cho mình rất thông minh, nhưng thực ra lại rất ngu ngốc.”
Lâm Tôn cau mày: "Ngươi nói ta ngu ngốc?”
Vừa dứt lời, Ngô Bình đột nhiên biến mất, Lâm Tôn rất kinh ngạc, nhưng bóng dáng của hắn ta cũng hoàn toàn biến mất.
Ngoài cánh cổng bằng đồng, Ngô Bình đứng ở đó. Người đi theo Lâm Tôn vừa rồi chính là một Ngô Bình khác mà anh "sao chép". Ngô Bình sao chép có thể biến mất bất cứ lúc nào, cho nên thật ra anh còn chưa tiến vào.
Lúc này, anh đưa tay ra và chộp lấy Lâm Tôn thật từ trong khoảng không. Lâm Tôn đã ẩn nấp ở đây từ trước, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tâm mắt của Ngô Bình.
"Đừng giết ta!" Lâm Tôn hét lên, sợ Ngô Bình sẽ đập chết hắn ta bằng một chưởng.
Ngô Bình nhìn hắn ta, bùi ngùi nói: “Dù gì năm đó ngươi cũng là Đại Thiên Tôn, nhưng bây giờ lại như thế này, ta rất thất vọng.”
Lâm Tôn hít một hơi thật sâu: "Ta không có lựa chọn nào khác, bản thể của ta có thể giết chết ta chỉ bằng một ý nghĩ, vì vậy ta chỉ có thể làm mọi việc cho hắn! Trên thực tế, mảnh vỡ kỷ nguyên được giấu sau cánh cửa."
Ngô Bình đi tới cánh cửa đồng, đưa tay ấn vào, cánh cửa đồng vỡ tan, một viên pha lê cỡ lòng bàn tay bay lơ lửng sau cánh cửa, đây là một mảnh vỡ kỷ nguyên.
Anh vung tay lên ném mảnh vỡ kỷ nguyên vào Tàng Cơ, sau đó anh và Lâm 'Tôn cũng bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3658636/chuong-6782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.