Chương trước
Chương sau
Siêu Nhạc vẫn đang vội chạy đến nên không biết chuyện đã xảy ra ở đây. Nhưng anh ta vừa đến thì đã ngửi thấy mùi máu tanh khắp không khí, nhìn hoàn cảnh xung quanh thì lập tức hiểu ra nơi này đã xảy ra một trận ác chiến.

“Không cần nhìn nữa, tôi chính là người thách đấu anh”. Ngô Bình thản nhiên đáp: “Ra tay đi”.

Siêu Nhạc nheo mắt, nói: “Anh thách đấu không chỉ một người?”

Ngô Bình tiến từng bước, sử dụng một trong Ngũ Đại Tuyệt Học, Huyễn Thế Thiên Trảm, xung quanh lập lòe ánh sáng, Siêu Nhạc lập tức rơi và trong ảo cảnh. Toàn bộ cảnh sắc xung quanh đều biến mất, anh ta bị bao. trùm bởi lưồng sáng vàng, cảm giác đối với xung quanh bỗng chốc trở nên trì trệ.

Ngay lúc này, một luồng kiếm mang tuyệt thế xuất hiện trước mặt anh ta, cách anh ta chỉ chừng ba tấc. Mà mãi đến lúc này anh ta mới cảm nhận được sát khí, không tránh khỏi giật mình, lập tức sử dụng tiên phù hộ thân.

“Rầm!”

Xung quanh anh ta nổ tung một luồng sáng vàng, kiesm quang chém vào trên kiếm mang, Siêu Nhạc thét lớn một tiếng, bị một kiếm đánh bay, kiếm mang nhạt dần, thân thể anh ta bay ngược cả trăm mét, miệng phun ra ngụm máu tươi. 

Lúc này, luồng sáng vàng biến mất, nhưng anh ta vẫn không nhìn thấy Ngô Bình đang ở hướng nào, sắc mặt lập tức thay đổi, hung hăng nói: “Không dám đối đầu trực tiếp với tôi sao?”

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, xuất hiện cách đó chừng mười mét, lạnh nhạt nói: “Vừa nãy, tôi chỉ dùng chưa đến một phần sức mạnh, không ngờ anh đã bị thương rồi. Đệ tử mà Nam Vọng Kiếm Tôn coi trọng nhất cũng chỉ được như vậy!”

Sắc mặt Siêu Nhạc rất khó coi: “Khoác lác cái gì! Chưa đến một phần uy lực? Vậy anh cho tôi xem thử xem mười phần uy lực của anh đi!”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Không cần mười phần, ba phần đã đủ rồi”.

Nói rồi, cậu lại biến mất, lần thứ hai sử dụng Huyễn Thế Thiên Trảm.

Một đòn vừa nãy, cậu chỉ dùng Tam Kiếm Trọng Sơn. Lần này thì dùng Tứ Kiếm Trọng Sơn!

Tứ Kiếm Trọng Sơn kết hợp với Huyễn Thế Thiên Trảm, uy lực cũng rất đáng sợ.

“Rầm!”

Một luồng kiếm quang chém đến, Siêu Nhạc đang định phản kháng thì ý thức lại rơi vào trong huyễn cảnh, anh ta nhìn thấy một con hươu trắng chạy đến, con hươu trắng này rất xinh đẹp, đẹp đến mức anh ta không nhịn  được tán thưởng.

'Thế nhưng, trong tiềm thức anh ta có cảm giác nguy. hiểm mãnh liệt, vì thế anh ta thét lớn một tiếng, mặc kệ mọi thứ chém ra một kiếm.

Một luồng kiếm quang chém về phía trước va chạm với Tứ Kiếm Trọng Sơn của Ngô Bình, tiếng động vang dội, sức mạnh Thiên Độc và sức mạnh phản công đều đánh vào thân thể anh ta.

Siêu Nhạc ho ra máu, nhưng máu vừa phun ra lập tức biến thành màu đen, đó là do sức mạnh Thiên Độc đang phát tác. Anh ta vừa sợ vừa tức giận, hung hăng nói: “Anh dùng độc!”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, đây là kiếm pháp của tôi”.

Mắt thấy Siêu Nhạc sắp chết vì độc phát tác, một bóng người từ trên trời giáng xuống. Đây là một người đàn ông áo xanh, tóc rối bù, vóc người gầy gộc, nhưng lại tỏa ra hơi thở kinh người.


“Chúng tôi lĩnh ngộ được một vài thứ trong Vô Thượng Kiếm Khúc”. La Vô Phi nhìn ông ta chằm chằm, nói từng câu từng chữ: “Nam Vọng, năm đó ông giết toàn bộ nhà tôi, thù này tôi nhất định phải trả”.

Nam Vọng Kiếm Tôn lạnh nhạt nói: “Tình hình lúc đó, tôi chỉ đành phải ra tay. Ông muốn báo thù, tôi có thể hiểu được, chọn ngày đi”.

“Một năm sau, ngay tại nơi này”, La Vô Phi nói.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.