Chương trước
Chương sau
Một lần, hắn ngã ra đất, đụng con tò he, nó bị vỡ tan tành, hắn mới phát hiện rất nhiều mảnh nhỏ lấp lánh bên trong, khi đó hắn cảm nhận được thần hồn của mình bị xâm nhập, cảm giác suy yếu càng thêm mãnh liệt.

Hắn nhận ra tất cả những mảnh nhỏ này đều liên quan tới nhau. Vì vậy hắn lấy mảnh nhỏ nhất, còn lại đặt trong phòng chứa đồ rồi nghiên cứu mảnh nhỏ kia. Chỉ là khi tay đụng vào nó, mảnh nhỏ đâm xuyên qua thịt, tiến vào máu, từ đó tới thẳng tim rồi ở trong đó.

'Từ hôm ấy, hắn càng thêm yếu ớt, tóc rụng sạch, tỉnh thần dễ hoảng hốt, thần kỳ là ba tháng sau, hiện tượng này biến mất, hơn nữa trong máu còn có thêm độc tính, chỉ cần một chút thôi là có thể giết người.

Sau này, cô gái hắn thích phải gả cho người ta, hắn oán giận rồi trả thù trưởng lão Thần Hoàng Tông.

Nghe kể xong, Ngô Bình biết thể chất người này đặc thù, có thể chống lại sức mạnh cấm ky rồi nhờ đó mà có được một tia sức mạnh này.

“Con tò he kia còn không?”, Ngô Bình hỏi.

Phù Thành gật đầu: “Trong phòng chứa đồ kia, tôi sợ cơ thể không chịu được nên không dám đụng”.

Tay Ngô Bình túm một cái, sức mạnh cấm ky chấn động, mảnh nhỏ trong tim bay ra, lơ lửng trước mặt cậu. Cậu cảm nhận được sức mạnh này có thể làm thần hồn yếu đi, giống sức mạnh thối rữa của cậu, có điều mạnh hơn một chút, dù sao cũng là tiểu thiên cấm ky, uy lực mạnh yếu khác nhau.

Ngô Bình cất mảnh nhỏ, túm Phù Thành bảo hắn dẫn đường. Thoáng chốc, cậu đã tới một chỗ bỏ hoang, nơi này không ai ở mấy chục năm rồi.

Trong phòng có con tò he đã vợ, bên trong rất nhiều mảnh nhỏ lấp lánh.

Ngô Bình vung tay, cất tò he.

Phù Thành nhìn Ngô Bình: “Trưởng lão cậu sẽ không nuốt lời chứ”.

Ngô Bình thản nhiên: “Tôi đồng ý nhưng Thần Hoàng Tông có thể trừng phạt anh!”

Phù Thành thản nhiên: “Tới giờ thì tôi không sợ trừng phạt nữa”.

Ngô Bình không quan tâm, ném hắn lại sân nhỏ bỏ hoang rồi quay về chỗ cũ.

Phù Thành ngẩn ra, đây là thả mình à? Hắn cắn răng nhanh chóng trốn đi, sau này mai danh ẩn tích.

Bên kia, Ngô Bình gặp Thu Lam rồi tạm biệt, mấy. người tông chủ định tới bái kiến nhưng Ngô Bình không chịu.

Ngày mai phải vào cấm địa thượng cổ, cậu phải nhanh chóng về Thần Kinh. 

Cùng ngày, cậu về sơn trang Hoàng Long.

Mấy hôm nay cậu không ở nhà, Ngô Đại Hưng bận rộn chuyện công ty taxi, mẹ cậu thì đ đánh bài với cô.

Biết Ngô Bình về, Nghiêm Lãnh Thạch nhanh chóng tới.

Hiện ông ta đang giúp Ngô Bình quản lý không ít sản nghiệp như nhà họ Vương và hàng loạt công ty dưới tên Ngô Bình.

Nghiêm Lãnh Thạch báo cáo là công ty taxi sắp đi vào hoạt động nhưng Ngô Bình không mấy hứng thú, chỉ hỏi chuyện từ thiện đường Giang Nam. Nghiêm Lãnh Thạch vẫn luôn trợ giúp Âu Dương Trí Viễn nên rất rõ ràng.

“Ầm ầm!”

Bỗng nhiên, những sức mạnh này ùa vào trong đầu Ngô Bình, mở ra một thế giới nhỏ. Trong thế giới này có một tấm bia khổng lồ màu vàng, trên tấm bia có trăm nghìn ký hiệu huyền diệu.

Sau đó những sức mạnh công đức kia tụ lại, tạo thành một dãy số: 576570000. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.