Chương trước
Chương sau
Trong một sân yên tĩnh của Thần Hoàng Tông, Ngô

Bình tiếp tục lĩnh ngộ kiếm thứ năm của Trảm Đạo. Kiếm thứ năm này khó lĩnh ngộ, khó hơn kiếm thứ tư gấp mấy lần, cậu tốn tận hai ngày mới thành công.

Hiện tại, đằng sau cậu đang xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ màu đỏ, kiếm này có hiệu quả “suy yếu”, khi tấn công kẻ thù có thể làm đối phương giảm đi ba phần thực lực. Tuy chỉ 30% nhưng khi cao thủ so chiêu, như thế đã là ảnh hưởng cực lớn.

Luyện xong kiếm thứ năm, Cốc Tâm Lăng cũng tiến lên nói đường chủ cầu kiến, Ngô Bình cho cô ta mời người vào.

Một lát sau, Thu Lam lại mang theo một người đàn ông sắc mặt tái nhợt, người yếu ớt vào, ném xuống đất nói: “Ngô trưởng lão, đây là kẻ hạ độc!”

Ngô Bình nhìn đối phương, tuổi khoảng ba mươi, tu vi không cao, chỉ mới Bí Cảnh tầng hai, sao người này lại có sức mạnh cấm ky?

Ngô Bình: “Mọi người thẩm vấn chưa?”

'Thu Lam gật đầu: “Tên này là Phù Thành, một người phụ trách công việc hậu cần trong Thần Hoàng Tông. Thường ngày thật thà và chăm chỉ, các trưởng lão rất hài lòng, ai mà ngờ hắn lại dám bỏ độc, đúng là đáng chết!”

“Tại sao hắn hạ độc?”

Thu Lam: “Theo lời khai, hắn bất mãn với việc các trưởng lão gả cô gái mà hắn thích đi, ôm hận trong lòng mới liên tục hạ độc!”

Ngô Bình vung tay: “Hai người lui xuống đi!” “Vâng!”, Thu Lam và Cốc Tâm Lăng đều rời khỏi đó.

Ngô Bình tới trước mặt thủ phạm, đặt tay lên đầu đối phương, người này nhắm mắt, dáng vẻ chờ chết.

Cậu cảm nhận được trong cơ thể người này có mảnh nhỏ cấm ky, mảnh nhỏ này ở trong trái tim, chỉ lớn bằng hạt mè.

Ngô Bình hỏi: “Trái tim anh có thứ gì đó, từ đâu mà ra?"

Phù Thành trợn mắt: “Có phải chính cậu giải độc của tôi?”

“Là tôi!”, Ngô Bình không chối: “Bây giờ anh nên biết là thủ đoạn của tôi rất nhiều, lo mà thành thật khai báo đi, nếu nghe lời, tôi có thể bảo Thần Hoàng Tông tha cho. anh một mạng”.

Phù Thành cười lạnh: “Tới nước này rồi tôi không sợ chết!”

Ngô Bình: “Không ai mà không sợ chết, anh chỉ nói dối thôi. Huống chỉ, chết cũng chưa phải việc kinh khủng nhất, đáng sợ nhất là sống không bằng chết!”

Phù Thành híp mắt, suy ngẫm một lát mới nói: “Tôi có thể trả lời cậu nhưng phải đồng ý điều kiện của tôi”. 

“Nói thử xem

“Phó Hiểu Vân là một cô gái tốt nhưng các trưởng lão lại gả cô ấy cho Mã đường chủ, chỉ cần cậu bảo Mã đường chủ giao Phó Hiểu Vân ra, tôi sẽ nói tất cả”.

Ngô Bình đái chẳng to tát, tôi có thể chấp nhận


Người này nói ra toàn bộ từ lúc tìm được mảnh cấm ky. Ba năm trước ra ngoài mua sắm, hắn vô tình gặp một sạp ven đường, chủ sạp bán tò he.

Tò he kia cao tận nửa người, hình dạng một con mèo báo, trông khá đáng yêu. Phù Thành là người thích mèo nên dùng một ngàn mua về, chuẩn bị trưng trong nhà.

Sau khi mua tò he đặt trong nhà thì liên tục xảy ra chuyện lạ, đầu tiên là người hầu không ngừng phát bệnh, ngu dại rồi điên loạn. Sau đó hắn cũng bị ảnh hưởng, hay quên, cảm giác bản thân ngày một yếu. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.