Chương trước
Chương sau
Phương Lập trả lời: “Trong đại lục Thánh Cổ có một số khu vực bị sức mạnh tà ác làm ô nhiễm, được gọi là vùng đất cấm ky. Trong vùng đất cấm ky, có một số sinh linh siêu mạnh, chúng có sức mạnh cấm ky. Nói một cách đơn giản, sức mạnh cấm ky có thể sửa đổi quy tắc thiên địa, trong khu vực chịu sự ảnh hưởng sức mạnh của nó, pháp tắc thiên địa phải thay đổi theo yêu cầu của cấm ky”.

Ngô Bình: “Cấm ky đó mạnh đến mức nào? Nhân tộc có phải đối thủ của nó không?”

Phương Lập cười, nói: “Cấm ky cũng có mạnh có yếu, chia thành Tiểu Thiên cấm ky, đại thiên cấm ky, chí cao cấm ky. Trong một quá trình dài, từng có thiên tài của nhân tộc luyện hóa được tiểu thiên cấm ky, từ đó tu luyện cấm ky thần thông. Người luyện hóa cấm ky cực kỳ ít, suốt một quá trình lịch sử dài cũng chỉ có nhiều nhất mấy ngàn người thôi”.

“Đại thiên cấm ky mạnh hơn, trong lịch sử chỉ có mấy chục người luyện hóa và hấp thụ cấm ky cấp trung. Tất cả trong số họ đều trở thành người mạnh nhất trong thời đại của mình”.

“Mạnh nhất là chí cao cấm ky, trong lịch sử chỉ có ba bốn người từng luyện hóa được, sau đó họ đều trở thành bậc chí tôn, đứng trên nhân tộc vạn cổ”.

Ngô Bình nheo mắt: “Vậy ông nghĩ cấm ky ở đây là loại nào?” 

Phương Lập im lặng một lúc rồi nói: “Nếu tôi không nhìn nhầm thì cấm ky chỗ này là cấm ky tiểu thiên. Ở đại lục thánh cổ, chỉ có cao thủ cảnh giới thần thông hậu kỳ mới có tư cách luyện hóa cấm ky tiểu thiên”.

Ngô Bình thở dài, bây giờ cậu không phải là cao thủ cảnh giới thần thông: “Nói vậy chúng ta nên lập tức rời khỏi đây rồi”.

Phương Lực nói: “Không cần phải rời đi, công tử có biết điểm kỳ diệu của công pháp cấp hoàng mà tôi tặng cậu nằm ở đâu không?”

Ngô Bình giật mình: “Có thể nói kỹ hơn không?”

Phương Lập cười, nói: “Công pháp này tên là Cửu Chuyển Hóa Cấm Huyền Công, tác dụng lớn nhất của nó là luyện hóa cấm ky”.

Ngô Bình giật mình: “Không ngờ lại có thể luyện hóa cấm ky".

“Không sai, vì vậy tôi mới liều mạng để có được nớ”. Ông ta nhìn Ngô Bình: “Công pháp này còn có một điểm kỳ lạ nữa, đó là nếu có duyên thì dễ dàng luyện được ngay nhưng nếu không có duyên thì có luyện ngàn năm cũng không có kết quả. Bây giờ công tử có thể thử.

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi quay về lại phòng triển lãm, sau đó ngồi xếp bằng, lấy công pháp trong chiếc nhẫn đó ra.


Hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua, khí tức xung quanh Ngô Bình ngưng tụ lại, mười loại bí lực lưu trong cơ thể ậu cuối cùng cũng ngưng tụ thành một đại trận hóa cấm. Đại trận vừa hình thành thì tự động dịch chuyển, sinh ra một sức hút cực lớn.

Phương Lực vô cùng phấn khởi, lẩm bẩm: “Công pháp này thật sự có duyên với công tử. Tốt”.

Ngô Bình mở mắt ra, hỏi : lần bối, bây giờ tôi có thể luyện cấm ky rồi đúng không?” 

Phương Lực nói: “Tôi quan sát thấy đại trận hóa cấm của cậu vô cùng hoàn hảo, dù là tôi cũng không thể làm. được. Cậu thực sự không giống với một tu sĩ trẻ, tu sĩ trẻ vốn không thể nào có được kinh nghiệm phong phú như thế đúng không?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.