Chương trước
Chương sau
Ngô Bình: “Có thể là khả năng lĩnh hội của tôi cao”.

Phương Lập mỉm cười, cũng không biết có tin hay không, ông ta nhắc: “Bây giờ mặc dù cậu có thể luyện hóa Tiểu Thiên Cấm Ky nhưng uy lực của cấm ky rất mạnh, tôi không biết cơ thể cậu có thể chịu được hay không. Ở Đại lục Thánh Cổ, mỗi năm đều có rất nhiều người thử luyện chế cấm chế, mặc dù có vài người thành công nhưng lại bị uy lực đáng sợ của cấm chế làm cho. nổ tung mà chết".

Ngô Bình rất tự tin với thể chất của mình, cậu nói: “Tôi có thể thử”.

Phương Lập gật đầu: “Được, nếu cậu có thể thành công thì có thể thu hoạch được nhiều hơn trong cấm địa thượng cổ”.

Nhắc đến cấm địa thượng cổ, Ngô Bình hỏi cấm địa thượng cổ có phải cũng thuộc vùng đất cấm kị không.

Phương Lập nói: “Đúng thế, cấm địa thượng cổ cũng là vùng đất cấm kị, nhưng cũng không phải cấm hoàn †oàn nên phạm vi cấm có hạn. Nhưng dù vậy, ở đó vẫn rất nguy hiểm”.

Ngô Bình: “Vậy thì cấm ky trong cấm địa thượng cổ. là sự tồn tại ở cấp bậc nào?”

Phương Lập: “Tôi cũng không rõ lắm, có thể là Tiểu Thiên Cấm Ky, cũng có thể là Đại Thiên Cấm Ky, thậm chí đều có cả hai, đi rồi mới biết được tình hình cụ thể”. 

Sau khi hỏi rõ ràng, Ngô Bình không do dự nữa mà sải bước đi vào trong. Khi đến vị trí mà lui ra trước đó, cảm giác hung hiểm lại xuất hiện, nhưng lần này ngoài nguy hiểm ra còn có chút mong đợi.

Đi vào một đại sảnh khác, trong sảnh có mấy chục thi thể nằm rải rác dưới đất, đều đang thối rữa, quần áo trên người đã biến thành tro, lộ ra xương trắng.

Ngô Bình thấy ở đây vẫn còn một số loa, đồ ăn hỏng, còn có một ít túi bụi bặm, cậu nghĩ đây chắc là các học sinh đến đây dự lễ hội mấy chục năm trước, cuối cùng đã chết ở đây.

Cậu cúi xuống nhặt một chiếc xương lên, véo nhẹ một cái, xương lập tức biến thành tro. Đã mấy chục năm rồi có lẽ xương này được bảo quản khá tốt, không thể bóp nát được.

Phương Lập híp mắt nói: “Cậu Ngô, cấm ky ở đây chắc là thối rữa”.

“Thối rữa?” Ngô Bình vươn tay lấy một cái túi, cái túi đó cũng vừa đụng vào là vỡ như thể đang để ở đây mấy ngàn năm, đã bị cacbon hóa từ lâu.

Cậu ngửi ít bụi trên đầu ngón tay, đúng là bên trong có mùi thối rữa, cậu gật đầu nói: “Đúng là thối rữa”.

Phương Lập nhắc cậu: “Lát nữa khi luyện hóa, động tác phải nhanh. Nếu cậu không thể luyện hóa cấm ky trước khi cơ thể hoàn toàn mục nát, cậu sẽ bị cấm ky tiêu diệt”.

Vừa nói xong, đầu Ngô Bình bỗng choáng váng, cả cơ thể lảo đảo.

Phương Lập ngạc nhiên nói: “Cấm ky phát động rồi, cẩn thận”.

Ngay cả mắt cậu cũng ánh mắt lớp sương màu trắng, không thể nhìn thấy rõ thứ gì. Tóc cậu đều biến thành màu bạc, vừa chạm vào là rụng.

Ngô Bình đứng yên bất động, dồn hết sức luyện hóa. Sau khi đại trận hóa ký vận chuyển hấp thụ, ngày càng có nhiều luồng khí màu đen tím bị hút vào trong.

Ba phút sau, lực thối rữa đã không còn mạnh thế nữa, nhưng cơ bắp của Ngô Bình bắt đầu thối rữa, cậu vô cùng đau đớn nhưng chỉ có thể cắn răng kiên trì.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.